Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 240 - Chương 240 - Quá Khen, Quá Khen 1

Chương 240 - Quá khen, quá khen 1
Việc cắt giấy dán trang trí cửa sổ này Lâm Ngọc Trúc thật sự không biết, lúc học tiểu học giáo viên chỉ dạy cắt đơn giản nhưng đã quên từ lâu rồi.

Chủ yếu là Lâm Ngọc Trúc muốn náo nhiệt một chút.

Thím Trần vừa gấp giấy đỏ vừa nói: “Tiểu Sơn nhà bà ta hai ba năm không trở về rồi nhỉ.”

“Lại không phải là cha mẹ ruột trở về làm cái gì.” Thím Hứa thờ ơ nói.

Lâm Ngọc Trúc sửng sốt, ngửi được một tia mùi vị của bát quái.

Liền tò mò hỏi: “Con trai út của thím Lý Tứ không phải con ruột ạ?”

Thím Trần nghĩ Lâm Ngọc Trúc mới đến thôn chưa được bao lâu, nên không biết mấy chuyện thóc mục vừng thối[1] này bèn nói: “Nói ra thì Lý Lão Tứ chính là bác tư của Tiểu Sơn, cha ruột thằng bé lúc tham gia kháng Mĩ đã hi sinh rồi, mẹ nó chỉ còn một người không gắng gượng nổi, chống đỡ hai năm liền đi theo chồng, thế nên liền để lại một mình Tiểu Sơn lẻ loi trên đời, sau đó Lý Lão Tứ nhận về nuôi.”

[1] Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ mấy chuyện vặt, chuyện cũ.

Lâm Ngọc Trúc vừa gấp giấy vừa thắc mắc hỏi: “Vậy mấy người bác khác đâu ạ, sao lại để cho Lý Lão Tứ nuôi.”

Thanh danh của Lý Lão Tứ không được tốt cho lắm, là người vô lại có tiếng, nhận nuôi cháu trai là thật lòng hay là vì số tiền trợ cấp.

“Lúc trước quyết định thay phiên ở nhà của từng bác, mỗi nhà ở ba tháng vừa hay đủ một năm, đứa nhỏ ở nhà ai thì tiền trợ cấp thuộc về nhà người đó. Lúc mới bắt đầu còn tốt, dần dần về sau mấy người bác dâu kia của Tiểu Sơn bắt đầu nảy sinh ý xấu, cắt bớt đồ ăn đi để bù vào phần của con nhà mình, đổi tới lượt tiếp theo, đứa nhỏ này gầy chỉ còn da bọc xương. Cho đến khi Lý Lão Tứ đưa về nhà, vợ của Lão Tứ càng nhìn càng cảm thấy không đúng, cởi đồ của đứa nhỏ ra xem, thấy trên người không có chút thịt nào, Lý Lão Tứ lập tức không làm nữa, trực tiếp dẫn theo vợ nữa lên hỏi tận nhà.”

“Ơ?” Lâm Ngọc Trúc có chút ngạc nhiên, Lý Lão Tứ này hình như đối với đứa trẻ này cũng khá quan tâm đấy chứ.

“Cháu cũng thấy lạ phải không?” Thím Trần bày ra biểu cảm đúng như bà dự đoán.

Lâm Ngọc Trúc cũng không cãi lại, gật gật đầu, trong thôn cũng không hề nói nhà bọn họ là người tốt.

Thím Hứa đặt chiếc kéo trong tay xuống, phấn khởi nói: “Cháu đừng xem Lý Lão Tứ đối với người ngoài càn quấy, giở trò xấu xa rồi ăn vạ, nhưng đối với em trai mình lại yêu thương vô đối. Hai anh em từ nhỏ đã như hình với bóng, Lý Lão Tứ trèo cây bắt chim lấy được một quả trứng chim cũng đều phải chia cho em trai mình một miếng. Người em trai mà mình yêu thương từ nhỏ chỉ để lại đứa con bé bỏng này, trông vô cùng tội nghiệp, ai mà chịu nổi chứ.

Bởi vì chuyện này, cả nhà họ Lý đều ầm ĩ đến không còn mặt mũi, sau đó Tiểu Sơn cứ thế ở lại nhà của Lý Lão Tứ.

Lý Lão Tứ lại là một người thô bạo không biết yêu thương vợ, vợ lão ấy không dám làm bất cứ động tác nhỏ nào, vẫn luôn đối xử khá tốt với Tiểu Sơn, sau đó có thể là thật sự nảy sinh cảm tình, Tiểu Sơn liền sửa xưng hô gọi bọn họ là cha mẹ.”

Nghe chuyện này Lâm Ngọc Trúc vô cùng ngạc nhiên, thì ra lòng dạ vẫn chưa đến mức quá xấu xa.

“Hầy, đôi vợ chồng này cũng thật khó hiểu, rõ ràng nuôi nấng đứa nhỏ tốt thế, cho đến khi vào bộ đội rồi thì không còn như vậy nữa, để cho Tiểu Sơn gửi hết tiền trợ cấp trở về, Tiểu Sơn kiếm được chút tiền đều nộp cho nhà bọn họ, vốn dĩ còn có chút tiếng tốt, nhưng vừa làm vậy, tiếng xấu lại trở về rồi.” Thím Hứa lắc đầu nói, không tài nào hiểu nổi con người của Lý Lão Tứ.

Lâm Ngọc Trúc...

Thím Trần lắc đầu nói: “Em trai lão đã mất nhiều năm như vậy rồi, tình cảm cũng dần trở nên phai nhạt.” Chỉ cần tình cảm vừa nhạt đi, con người liền trở nên thực tế.

Thím Hứa ngẫm nghĩ một lúc liền hiểu ra ý tứ trong câu nói này, gật gật đầu đồng ý.

Sau đó lại nghĩ ra gì đó rồi cười nói: “Nói mới nhớ, vợ của Lý Lão Tứ bại không ít lần dưới tay của đứa nhỏ này.”

Thím Trần dường như cũng nhớ ra, hai người cùng ha ha cười lớn.

Lâm Ngọc Trúc híp mắt cười nói: “Quá khen, quá khen.”
Bình Luận (0)
Comment