Chương 241 - Quá khen, quá khen 2
Sau khi học hỏi từ thím Trần và thím Hứa, cắt hỏng mấy tờ giấy đỏ rồi Lâm Ngọc Trúc mới cắt được một tờ giấy hoa đơn giản.
Cắt xong giấy hoa trang trí cửa sổ, Thím Trần và Thím Hứa lại lấy giấy ngũ sắc ra cắt giấy cầu an.
Lần này Lâm Ngọc Trúc không động tay làm nữa, chỉ ngồi bên cạnh nhìn.
Cả buổi chiều cứ thế trôi qua trong tiếng nói cười đùa.
Trước khi rời đi, thím Hứa tặng cho Lâm Ngọc Trúc mấy tờ giấy cầu an, Lâm Ngọc Trúc cong cong khóe mắt tỏ ý cảm ơn, thím Hứa mỉm cười nhìn Thím Trần nói đùa: “Nhìn xem, tôi nói qua hai năm nữa cái biệt danh miệng rộng này của tôi chắc phải nhường lại rồi.”
Thím Trần nhìn Lâm Ngọc Trúc với ánh mắt hòa nhã và thương yêu, đứa nhỏ này thật tốt.
Cuộc sống trôi qua bình dị mà mộc mạc, ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp, Lâm Ngọc Trúc nhận được một kiện hàng.
Đây là đồ trong nhà gửi đến, thời này bưu kiện không lớn cho lắm, cầm khá nhẹ, Lâm Ngọc Trúc ôm bưu kiện chạy vù vào trong phòng, thời tiết này không phải lạnh vừa đâu.
Về đến phòng bóc bưu kiện ra nhìn thấy hai cái áo len, Lâm Ngọc Trúc cởi áo bông ra mặc nó lên người, rất vừa vặn.
Trong lòng chợt trở nên ấm áp.
Lần này, chị cả Lâm cũng thành thật đút một tờ giấy vào trong bưu kiện.
Trên tờ giấy viết đồ mà cô gửi về nhà đã sớm nhận được, bảo cô yên tâm.
Mẹ Lâm cũng không còn tức giận nữa, căn dặn cô đừng có vội tìm người yêu, đợi lớn hơn nữa rồi hẵng nói.
Thuận tiện bảo cô đừng có gửi lương thực về nhà nữa, hãy giữ lại cho mình ăn.
Hiện nay trong nhà không thiếu lương thực, cha của người yêu anh cả Lâm là một lãnh đạo nhỏ trong trạm lương thực, có thể lấy một chút lương thực ở đó bán cho bọn họ.
Lần này chủ yếu hỏi cô năm mới này có cần xin nghỉ dài hạn để về nhà ăn tết hay không.
Nếu như trở về thì gửi một bức điện báo, nói ngày trở về, người nhà sẽ đi trạm tàu đón cô.
Ngoài ra còn viết thêm ngày cưới của anh cả Lâm sắp đến, chắc là qua năm mới sẽ chọn một ngày đẹp để kết hôn.
Cuối thư, chị cả Lâm còn viết qua việc hôn sự của chị ấy cũng đã định xong rồi.
Trong nhà vẫn như cũng không có việc lớn gì, mọi thứ đều rất tốt.
Sau khi Lâm Ngọc Trúc đọc xong thư, nghĩ một hồi lâu rồi mới viết thư hồi âm.
Cô viết tiền vé xe cả đi cả về tốn không ít tiền, nên không về nữa, trong nhà thiếu thứ gì có thể nói cho cô biết, nếu cô ở bên này có thể làm được cái gì thì sẽ giúp làm cái đó.
Sau đó lại viết ở chỗ này đổi được mấy phiếu đường, đưa cho nhà để dùng cho hôn sự.
Cô ở bên này tất cả mọi thứ cũng đều rất ổn, đừng lo lắng.
Nhìn mấy dòng thư hồi âm ít ỏi, Lâm Ngọc Trúc có hơi đờ đẫn, cuối cùng...
Gấp thư lại, Lâm Ngọc Trúc muốn đi gửi thư thuận tiện lại lên thị trấn bán chút hàng, sắp tết nên hàng hóa bán rất nhanh.
Hai hôm nay Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai gần như đều là trời vừa sáng đã rời đi, trời tối mới trở về.
Niềm đam mê kiếm tiền không phải lớn bình thường đâu, khiến cô giống như một con cá muối, làm mất hết mặt mũi của người xuyên không, nếu như không phải da mặt dày, có lẽ bây giờ đang đào cái hố rồi chui đầu vào rồi.
Đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, cô ngồi ké xe của Vương Tiểu Mai thong thả đi lên thị trấn, Lâm Ngọc Trúc bỏ tất cả phiếu công nghiệp và phiếu đường trên người mình vào trong phong bì, đối với cô mà nói làm ra mấy phiếu này không phải là việc gì khó.
Còn mẹ Lâm cần phải nhờ người mới có thể đổi được.
Tiện tay giúp đỡ được thì cứ giúp một chút.
Gửi thư xong, Lâm Ngọc Trúc vẫn như cũ dựa theo trình tự đi nhà của bác gái Trịnh trước, phát hiện Vương Quyên vẫn còn ở đó.
Lần này đến cả nhìn một cái Lâm Ngọc Trúc cũng không dám.
Chỉ thành thật đi phía sau bác gái Trịnh, nghĩ đưa hàng xong xuôi, thu tiền về rồi sẽ không ở lại đây nhiều hơn dù chỉ một giây.
Bác gái Trịnh dẫn người vào trong phòng rồi nói với cháu gái của mình: “Quyên Tử, mau lại đây rót cho anh Mộc Đầu của cháu cốc nước.”
Lâm Ngọc Trúc vội vàng lắc đầu nói: “Không cần, không cần đâu ạ, bác, cháu còn có việc bận, đưa hàng xong phải đi ngay.”
Ánh mắt bác gái Trịnh lóe lên, nói: “Uống miếng nước thôi có thể lỡ được bao nhiêu việc, cháu cứ đặt hàng ra đây trước đã.”
Lâm Ngọc Trúc đặt giỏ xuống đất, đang chuẩn bị lấy hàng ra, khóe mắt nhìn thấy Vương Quyên đang cầm một cốc nước bước qua đây, lúc đi qua cửa bị vấp vào ngưỡng cửa một cái, cả người liền bổ nhào về phía trước.
Lâm Ngọc Trúc vội vàng lùi về phía sau hai bước, nghĩ trong tay còn cầm một ly nước sôi, đừng có hất vào mặt cô.