Chương 242 - Nào, diễn đi, tiếp tục diễn 1
Nhưng phàm là người nhiệt tình khi nhìn thấy có người bị ngã không thể nào không tới đỡ một chút.
Bác gái Trịnh và Vương Quyên đã thương lượng với nhau từ sớm, định diễn một màn mỹ nhân nhào vào lòng, người vừa ôm vào, ánh mắt nhìn nhau, chuyện này chắc chắn thành công.
Dù không thành công cũng không sao, tục ngữ nói nữ theo đuổi nam cách một tầng sa, chỉ cần chủ động một tí, không có góc tường nào là không đào được.
Nhưng bọn họ vạn vạn không ngờ tới phản ứng đầu tiên của Lâm Ngọc Trúc lại là tránh đi.
Cả người Vương Quyên đã ngã được một nửa giữa không trung rồi, bây giờ không thể không tiếp tục ngã xuống, cô ấy lớn giọng hô lên, đồng thời toàn bộ cốc nước nóng đều hắt hết lên người của Bác gái Trịnh.
Bầu không khí của cả căn phòng dần trở nên tràn đầy ngượng ngập.
Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy kết quả của màn này, trong lòng thầm nói: cô đã nói cái gì, cô không uống nước, lại cứ thích rót cơ, nhìn màn lộn xộn này đi.
“Bác, bác không sao chứ?” Lâm Ngọc Trúc quan tâm hỏi.
Bây giờ trên quần áo của bác gái Trịnh vẫn còn đang bốc khói.
“Không, không sao, đi thay quần áo là được.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, cũng may là mùa đông mặc quần áo dày, nếu không chắc đã bị bỏng lột cả da.
Khuôn mặt đỏ au của Vương Quyên sắp trở nên tím tái, cô ấy không còn mặt mũi nào nhìn mặt người nữa, lập thứ ôm mặt quay người chạy vào trong phòng.
Lâm Ngọc Trúc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, coi như bản thân không tồn tại.
Bác gái Trịnh trầm mặc suy nghĩ, nên nói gì để hòa hoãn lại bầu không khí được, liền nhìn thấy Vương Quyên đeo một cái túi đi ra từ trong phòng, sau đó lướt nhanh qua bên người bọn họ, cho đến lúc mở cửa đi ra ngoài cũng không quay đầu lại.
“Quyên Tử, cháu đang làm cái gì.” Bác gái Trịnh đứng ở đó hắng giọng nói.
Chỉ nghe thấy Vương Quyên tức giận hét lại: “Về nhà.”
Sau đó rầm một cái đóng sập cửa lại, đi thẳng ra cổng.
Lâm Ngọc Trúc nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ tính khí này cũng không vừa, chỉ bị ngã một cái, xem tức giận kìa, cả cổng lớn cũng không thèm đóng.
Bác gái Trịnh vẻ mặt ngập tràn xấu hổ.
Sau đó cười hì hì nói: “Đứa nhỏ này bình thường không như vậy đâu.”
Lâm Ngọc Trúc cũng lịch sự cười.
Nhận tiền xong liền vội vàng rời đi, xảy ra chuyện như vậy, Lâm Ngọc Trúc quyết định từ bỏ chỗ bác gái Trịnh.
Cô đại khái đoán được mấy phần suy nghĩ của bác gái Trịnh, chẳng qua chỉ muốn mối quan hệ của bọn họ ổn định, và nguồn hàng sau này cũng càng ổn định hơn.
Có một tầng quan hệ họ hàng chính là điều tốt nhất.
Hôm nay không có Vương Quyên, có thể ngày mai còn có Lý Quyên.
Đã không thể tiếp tục hợp tác với nhau nữa.
Bác gái Trịnh nhìn Mộc Đầu đang dần đi xa với vẻ mặt buồn bã, dù có nghĩ thế nào cũng không ngờ được cậu lại là người không có hiểu biết như thế.
Mấy bác gái còn lại đưa hàng rất thuận lợi, không có trở ngại nào.
Vừa hay thím Lâm đang ở nhà làm quả sấy khô, nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc đến, liền cho cô thử xem có ngon không.
Dưới ánh mắt u oán của chú Lâm và Lâm Sâm, Lâm Ngọc Trúc ăn thử một cái, cũng khá là ngon.
Cô liền cổ vũ nói rất ngon.
Thím Lâm vui vẻ cười nói: “Ngon thì ăn nhiều thêm mấy cái đi.”
Lâm Sâm càng thêm u oán hơn, hồi nãy anh ta chỉ ăn một cái đã bị mắng cho một trận té tát.
Lâm Ngọc Trúc phát hiện sau khi mặt càng ngày càng dày thì càng không để ý ánh mắt của người ta nữa.
Như bây giờ Lâm Ngọc Trúc ở trước mặt hai cha con họ, cô càng tự tại hơn, vẻ mặt ung dung nhận lấy sự yêu thương của thím Lâm.
Lại ở nơi cách nhà của Lý Tự Lập không xa, sau khi dùng ít điểm cống hiến thám thính được xung quanh không có người, Lâm Ngọc Trúc lấy ra một chiếc xe kéo, sau đó đặt thịt lợn nái đã mổ xong lên xe, rồi lại dùng cỏ đậy lên thật kín.
Trừ việc lúc mới bắt đầu đẩy hơi tốn sức ra, sau đó đỡ hơn nhiều, đường tuyết trơn trượt, ngược lại tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
Lần đến nhà Lý Tự Lập này, Chương Trình và cả Vương Tiểu Mai đều không có mặt, chỉ có cậu ta cùng với em gái ở nhà.
Lý Tự Lập vẫn như cũ kêu em gái về phòng làm bài tập, sau đó hai người bắt đầu giao dịch trong sân.
Nghe tiếng bước chân, hình như có một nhóm người đi qua ngoài sân, nghe tiếng đã đi xa, Lâm Ngọc Trúc cũng không để trong lòng.