Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 243 - Chương 243 - Nào, Diễn Đi, Tiếp Tục Diễn 2

Chương 243 - Nào, diễn đi, tiếp tục diễn 2
Hình như Chương Trình đã nói gì đó với Lý Tự Lập, lần này thái độ của Lý Tự Lập ôn hòa hơn rất nhiều, không lạnh lùng như trước đây, lúc nào cũng trưng bộ mặt cứng ngắc nữa.

Cô không khỏi thầm nghĩ, hình như Lý Tự Lập rất nghe lời Chương Trình.

Đến khi rời khỏi nhà Lý Tự Lập, rẽ vào một cái ngõ, sau lưng liền có mấy người đàn ông đi theo sau.

Lâm Ngọc Trúc hơi phòng bị, nghĩ rằng có lẽ chỉ là người qua đường thôi, chẳng qua nhìn không được bình thường cho lắm.

Đợi sau khi đi được một đoạn đường rồi mà mấy người phía sau vẫn cứ đi theo với khoảng cách không xa không gần, Lâm Ngọc Trúc khẽ chau mày, tăng nhanh tốc độ, đồng thời hỏi hệ thống xem có nguy hiểm hay không.

“Không kiểm tra được trên người bọn họ mang theo vũ khí có thể gây thương tổn người khác, tuy nhiên phân tích từ vi biểu cảm, chắc là nhằm vào ký chủ mà đến, kiến nghị ký chủ mua vũ khí phòng thân để phòng thân, máy bắn thuốc gây mê mà lần trước ngài nhìn thấy rất hữu dụng...”

Lâm Ngọc Trúc không nghe nó nói nhảm nữa, dốc hết điểm cống hiến để mua, đồng thời lòng đau đến mức rỉ máu.

Cô ở bên này tăng nhanh bước chân, mấy người ở phía sau cũng tăng tốc theo.

Sau khi mấy người đó nhìn thấy xung quanh không còn người qua lại nữa, vọt lên trước mặt chặn đường Lâm Ngọc Trúc.

Trong đó có một chàng trai trẻ tuổi với tướng mạo xấu xí, giở giọng vô lại nói: “Người anh em, mấy anh em theo sau cậu mấy ngày nay rồi, nhìn cậu giống như rất có bản lĩnh, đây là chúng tôi bảo vệ cậu, bảo vệ cậu rất vất vả, cậu xem có nên cho ít phí chịu khổ không.”

Mấy ngày? Bọn họ gặp ma rồi.

Lâm Ngọc Trúc bình tĩnh nhìn mấy tên côn đồ trước mặt, không vội dùng máy bắn thuốc mê trong tay.

Cô bình tĩnh hỏi: “Muốn bao nhiêu?”

Chàng trai xấu xí cầm đầu nói: “Anh em chúng tôi đông người như vậy, cậu phải cho mỗi người hai mươi đồng.”

Năm người là một trăm đồng.

Đây mà là thành tâm thu phí bảo vệ sao? Đây là muốn kiếm chuyện.

Lâm Ngọc Trúc gật đầu nói: “Được, trên người tôi không có nhiều như vậy, các anh theo tôi đi lấy?”

Chàng trai cầm đầu gật đầu, hung ác nói: “Thằng nhãi con mày đừng hòng giở trò lừa bịp, mấy người bọn tao không dễ lừa đâu.”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, ra vẻ hơi sợ hãi nói: “Thế có đi cùng tôi không?”

“Đi.”

Khi mấy người ra khỏi ngõ liền đụng trúng Chương Trình.

Lâm Ngọc Trúc tự nhủ, quả nhiên.

Mấy tên côn đồ ban đầu còn ra vẻ ta đây khi gặp anh ta liền lập tức thay đổi sắc mặt, khom lưng cúi đầu nói với Chương Trình: “Anh Trình, sao trùng hợp vậy, lại gặp nhau ở chỗ này.”

Lâm Ngọc Trúc thầm nghĩ trong lòng, đúng vậy, sao lại trùng hợp thế chứ.

Nào, diễn đi, tiếp tục diễn.

Sau khi Chương Trình nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc hiền lành nhút nhát lại hơi sợ hãi, anh ta lạnh lùng nói với mấy tên côn đồ: “Mấy người đang làm cái gì.”

Tên cầm đầu cười ha hả nói: “Anh, tình hình kinh tế của các anh em có hơi túng thiếu, đây là muốn tìm cách để...”

“Cậu ta là bạn tôi.” Chương Trình lạnh mặt, nhìn chằm chằm mấy tên côn đồ, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Lâm Ngọc Trúc...

Thật sự coi cô là tên ngốc mà chơi đùa.

Mấy tên côn đồ đó nghe vậy liền quay người đồng loạt cúi người xuống nói: “Người anh em, chúng tôi có mắt mà không nhìn thấy thái sơn, đụng chạm đến cậu, mong cậu đừng để ý.”

Lâm Ngọc Trúc vội vàng phối hợp diễn kịch theo, có chút lúng túng nhìn về phía Chương Trình.

Chương Trình nhìn cô một cái, như đang an ủi cô, sau đó lạnh lùng nói với mấy tên côn đồ: “Đi đi, đừng làm chuyện như thế này nữa.”

Mấy tên côn đồ đó tỏ ý sẽ không dám làm như vậy nữa rồi lần lượt chạy biến.

Lâm Ngọc Trúc giả vờ cảm kích nói: “Anh Chương, hôm nay rất cảm ơn anh.”

Chương Trình mỉm cười nói: “Không có gì, chỉ vài câu nói mà thôi, cậu với Tự Lập gần bằng tuổi nhau, tôi cũng coi cậu như em trai, không cần phải khách sáo như vậy.”

Lâm Ngọc Trúc ngây ngô gãi đầu, có chút sùng bái nhìn về phía Chương Trình nói: “Anh Trình thật là lợi hại, mấy tên côn đồ đó trông có vẻ như rất sợ anh.”

Chương Trình cười lạnh, nhàn nhạt nói: “Bị tôi đánh mấy lần, sau đó liền biết sợ, không dám làm càn nữa.”

Lâm Ngọc Trúc gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Rồi lại nói thêm mấy câu cảm kích, Chương Trình còn mời cô buổi trưa tới nhà Lý Tự Lập ăn cơm, Lâm Ngọc Trúc nói cảm ơn rồi từ chối.

Thế là hai người cứ thế chia tay nhau.
Bình Luận (0)
Comment