Chương 253 - Đâu có khó 2
Hai người cứ thế nói chuyện phiếm với nhau, đến khi gần tới thôn Thiện Thủy, Thẩm Bác Quận đột nhiên dừng lại, vẻ mặt ngập ngừng như không biết nên mở miệng nói như thế nào.
Trong mắt Lâm Ngọc Trúc có chút khó hiểu, có chuyện gì mà cứ ấp a ấp úng, làm như là sắp tỏ tình vậy, ấy, sao mình lại nghĩ như vậy.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy có thể dạo gần đây cô tự luyến quá mức rồi.
Chỉ nghe thấy đối phương thanh giọng nói: “Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn đều hành tẩu ở chợ đen, có phải cô cũng...”
Lâm Ngọc Trúc ngớ ra, nên thừa nhận hay không thừa nhận đây?
Thẩm Bác Quận khẽ ho một tiếng rồi nói: “Không có ý gì đâu, chỉ là một cô gái như cô chung quy không an toàn.”
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu nói: “Anh Thẩm, tôi chỉ là lâu lâu lên thị trấn đi dạo thôi, không hề tới chơi ở chợ đen.”
Lâm Ngọc Trúc cũng không biết đối phương có tin hay không, chỉ thấy đối phương tiếp tục cất bước tiến về phía trước.
Cả hai người nhất thời không còn gì để nói.
Thẩm Bác Quận nghĩ cô gái này còn có thể trốn thoát khỏi tay bọn cướp, chắc hẳn là một người rất cẩn thận, nghĩ lại thấy đau đầu, hình như con gái bây giờ đều không chịu nghe lời khuyên nhủ...
Nếu như không phải hai ngày nay Bàn Tử nói với anh Vương Tiểu Mai cũng đang làm ăn buôn bán ở chợ đen thì Thẩm Bác Quận không thể nào ngờ được mấy nữ thanh niên trí thức này lại có bản lĩnh đến thế.
Bàn Tử không xác định được Lâm Ngọc Trúc có hành nghề này không, nhưng Thẩm Bác Quận lại cảm thấy tám mươi phần trăm cô cũng đang làm.
Sau khi giúp Lâm Ngọc Trúc mang giỏ than vào trong nhà, Thẩm Bác Quận vẫn không yên tâm nói: “Nếu như thiếu tiền có thể hỏi tôi, còn chợ đen có thể bớt tới đó thì tốt hơn.”
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói: “Anh Thẩm, biết rồi ạ.”
Cái cách trả lời không tim không phổi này ngược lại khiến anh cảm thấy không yên tâm.
Nha đầu này...
Lâm Ngọc Trúc đã bình tĩnh lại rất nhiều, chỉ cần cô không thừa nhận, công an cũng không có cách tới bắt cô.
Khi Thẩm Bác Quận quay trở về thị trấn, vốn dĩ muốn tìm Bàn Tử hỏi chút chuyện, nhưng nghĩ nghĩ lại rẽ vào cung tiêu xã, tìm một người lãnh đạo nhỏ mà anh quen biết.
Khi ra ngoài, trong túi giấu không ít cuộn len đỏ.
Nghĩ đến buổi tối Lý Bàn Tử lại không phải không trở về, nên đôi chân dài của anh đạp lên bàn đạp, đạp xe về nhà.
Đến khi Lý Bàn Tử về tới nhà, nhìn thấy Thẩm Bác Quận đang ngồi trên giường đan khăn quàng cổ thì bị dọa đến ngẩn ra.
“Anh, không phải anh bị hoán đổi rồi đấy chứ?”
Thẩm Bác Quận lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi nói: “Lúc suy nghĩ tay thích làm chút việc.”
Lý Bàn Tử...
Nhìn thấy đối phương đan cũng chuyên nghiệp ra phết liền có chút tò mò hỏi: “Anh, anh còn biết làm cả cái này sao?”
“Đâu có khó.” Hồi còn bé không hiểu chuyện, nhất định đòi mẹ dạy, từ đó về sau...
Lý Bàn Tử...
Lý Bàn Tử nghĩ như thế nào vẫn thấy kì lạ, trong lúc đơ ra, đối phương ném cho anh ta mấy cuộn len đỏ rồi nói: “Hay là cậu cũng đan một cái đi, theo đuổi con gái nhà người ta phải biểu hiện chút chứ? Thân hình đã không được thì triển tài nghệ đi.”
Đầu óc Lý Bàn Tử có chút mông lung, còn có thể như thế sao?
Thế là mơ mơ màng màng học theo Thẩm Bác Quận đan khăn, khỏi cần nói, dù tay hơi mập tí, nhưng mà anh ta khéo tay, đan một tí đã biết cách làm rồi.
Lý Bàn Tử đại khái cũng là một anh béo tinh tế tỉ mỉ, nhìn các mũi đan ban đầu chả đối xứng chút nào, liền tháo ra đan lại từ đầu.
Sau khi đan được một lúc, đột nhiên cảm thấy không đúng, bèn quay đầu hỏi Thẩm Bác Quận: “Anh, anh đan cái này cho ai vậy?”
Thẩm Bác Quận trượt tay một cái, nhàn nhạt nói: “Cậu tặng khăn quàng cổ cho một người quá lộ liễu, đến lúc đó lấy của tôi tặng cho em Lâm đi, cậu cứ nói của mẹ cậu đan, tặng cho cô ấy một cái.”
Đột nhiên Lý Bàn Tử nhìn về phía Thẩm Bác Quận với ánh mắt gian xảo: “Anh, có phải anh có tình ý với em Lâm của em không?”