Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 254 - Chương 254 - Hệ Thống, Mi Có Phục Vụ Khoản Vượt Mức Không 1

Chương 254 - Hệ thống, mi có phục vụ khoản vượt mức không 1
Động tác trên tay của Thẩm Bác Quận vì câu nói này của Lý Bàn Tử mà sững lại, sau đó lại tiếp tục: “Chỉ là muốn cô ấy sống tốt hơn một chút.”

Lý Bàn Tử ngẩn ra, không hiểu đây có ý gì?

Thẩm Bác Quận đặt đồ trong tay xuống rồi hỏi: “Cậu cứ luôn miệng nói thích Vương Tiểu Mai, thế sau khi thích thì sao?”

Lý Bàn Tử tiếp tục trưng ra bộ mặt ngẩn ngơ, có chút mông lung nói: “Cô ấy đồng ý, em liền cưới cô ấy.”

“Cưới như thế nào? Cô ấy là thanh niên trí thức, cho dù gả cho cậu rồi, hộ khẩu vẫn còn ở thôn Thiện Thủy, cô ấy lại không phải là người trong thôn, sống ở thôn Thiện Thủy chính là người ngoài, cậu có từng nghĩ tới điểm mấu chốt này chưa?”

Bây giờ chỉ cần hộ khẩu ở nông thôn, dưới tình huống không có công điểm thì vẫn có lương thực cơ bản, người trong thôn sao có thể trơ mắt nhìn người ta không làm mà hưởng lương thực, cho dù không cần chỗ lương thực kia thì cũng có thể có người dân trông thôn ghen tỵ Vương Tiểu Mai gả cho người ở thị trấn mà đi đến công xã để báo cáo.

Đến lúc nó có thể nói rõ ràng hay không lại là một chuyện khác, trên thế giới này thứ không thiếu nhất chính là thị phi.

Lý Bàn Tử nghĩ tới lời của Thẩm Bác Quận, vỗ đùi nói :”Anh, nếu Tiểu Mai gả cho em rồi thì em muốn sống ở nông thôn.”

Không chỉ mỗi ở đó, Vương Tiểu Mai còn phải tiếp tục làm nông, giành công điểm, như vậy mới có thể bịt miệng được mấy người khác.

“Thế sau này cậu phải làm sao?”

Lý Bàn Tử sờ sờ đầu, nói một cách không chắc chắn: “Anh, có phải em nên xây một cái nhà ở trong thôn không?”

Thẩm Bác Quận nghĩ xem ra vẫn chưa phải là ngốc lắm, gật đầu nói: “Không thể chỉ dựa trên lời nói được, trên thực tế nếu như không xây nhà, đến lúc đó cô gái nhà người ta hỏi cậu cưới như thế nào, cậu chả nói được cái gì hết.

Nhất định cậu phải đi lập một vòng quan hệ trong thôn, nếu không xây được thì thuê một cái cũng tốt, còn có người nhà bên đó của cậu nữa, đừng qua bên này ở cùng cậu, bên đó vẫn chưa có tin tức gì còn đủ cho cậu thu xếp, đến lúc đó đừng khiến cho từ trong ra ngoài đều không có ai, thân phận của thanh niên trí thức, cũng cần cho bọn họ thời gian chuẩn bị tâm lý.”

Có lý, dưới tình huống chưa chắc chắn được bất cứ thứ gì, anh ta sao dám mở miệng nói, không thể nào để cho người ta chịu thiệt thòi được.

Lý Bàn Tử vì những lời nói này mà còn đang suy nghĩ kế hoạch sau này nên làm thế nào.

Thẩm Bác Quận lại chuyển chủ đề sang chuyện khác nói: “Vương Tiểu Mai có con đường buôn bán à?”

Lý Bàn Tử gật đầu đáp: “Nghe nói nói là có họ hàng buôn hàng cho.”

Ánh mắt Thẩm Bác Quận nhìn xa xăm, suy nghĩ chuyển biến liên hồi, Lý Hướng Vãn có nguồn hàng cực lớn, Vương Tiểu Mai có con đường buôn bán, Chương Trình lại có mối quan hệ mật thiết với hai người này.

Trong đó không biết có điều gì kì lạ không.

Ban đầu có nhà họ Lưu và nhà họ Tống áp chế, rất nhiều người không có cách nào lộ diện, bây giờ thì khác rồi.

“Cậu ở chợ đen nhớ chú ý người này, kêu bạn bè đi điều tra chút.” Thẩm Bác Quận nhíu mày, luôn cảm thấy người này không đơn giản.

Lý Bàn Tử gật đầu, theo như anh ta quan sát thấy, người tên Chương Trình này hẳn là một người tâm cơ thâm sâu.

Nghĩ đến Vương Tiểu Mai đối với người này vô cùng kính phục, khuôn mặt anh ta suýt thì nhăn lại thành cái bánh bao.

Trong lúc hai người đang suy nghĩ, Lâm Ngọc Trúc đang sắp xếp lại nhà kho trong không gian, thứ cần để thì để, thứ nên bán thì bán đi.

Cuối cùng cũng có chút điểm cống hiến, cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều.

Vừa nhìn một cái, bất tri bất giác đã tích cóp được mấy nghìn cân táo.

Nhìn chằm chằm vào đống táo hồi lâu, trong đầu Lâm Ngọc Trúc chợt nghĩ đến một người.

Có nên kiếm chút tiền từ anh ta không nhỉ.

Đợi buổi tối Vương Tiểu Mai quay trở về, Lâm Ngọc Trúc kêu cô ta tới lấy than.

Vương Tiểu Mai cảm thấy kì lạ nói: “Than nào cơ.”

“Anh Bàn Tử nói than của bọn họ đã đủ dùng, còn thừa ra một chút đưa cho chúng ta dùng.” Nói nhiều như vậy, có phản ứng lại hay không phải xem chỉ số thông minh của Vương Tiểu Mai.
Bình Luận (0)
Comment