Chương 255 - Hệ thống, mi có phục vụ khoản vượt mức không 2
Lâm Ngọc Trúc cũng không nhìn ra Vương Tiểu Mai nghĩ tới vấn đề đó, chỉ nghe cô ta rầm rì nói hôm nào sẽ mời anh Bàn Tử ăn mì, rồi vui vẻ xách giỏ than về phòng.
Chợt Lý Hướng Vãn xông tới nói: “Cái anh Tiểu Bàn Tử kia có tình ý với Vương Tiểu Mai?”
Lâm Ngọc Trúc như có như không gật đầu một cái.
Trời tối không biết đối phương có nhìn rõ không nữa.
Vương Tiểu Mai cất than xong, ra khỏi phòng nói với hai cô: “Hôm nay tôi mang mì về, có muốn qua đây ăn không.”
“Muốn.” Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn đồng thanh nói.
Ăn ý với nhau một cách vô cùng nhanh gọn dứt khoát.
Trong lúc Vương Tiểu Mai nấu mì, nhìn vào bình dưa chua của chính mình, cô ta tức giận phừng phừng nói: “Nếu như năm sau hai cô không cùng trồng rau với tôi, đừng mơ ăn dưa chua của tôi, nhìn xem, nhìn xem, chỗ này sao có thể chống đỡ được đến sang năm.”
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn giả ngu giả ngơ, làm ra vẻ không nghe thấy.
Vẻ mặt Vương Tiểu Mai đau xót không thôi.
Đến lúc ăn mì, Vương Tiểu Mai ì à ì ạch lấy tương ớt mà cô ta tự làm ra, sợ bị hai người kia giành ăn.
Lâm Ngọc Trúc cười hi hi bới đũa, Lý Hướng Vãn không ăn cay, khiến cho Vương Tiểu Mai thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lúc này Lý Hướng Vãn bỗng nói: “Chương Trình có gọi cô ngày mai đi săn không?”
Lâm Ngọc Trúc húp mì, cũng nhìn về phía Vương Tiểu Mai.
Vương Tiểu Mai gật đầu, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Cũng gọi cô đi à?” Dạo trước còn chê bai cô gái xinh đẹp không biết làm việc mà, sao bây giờ lại....
Vương Tiểu Mai đột nhiên cười gian xảo nói: “Anh Trình là muốn thể hiện phương diện uy vũ mạnh mẽ của anh ấy cho cô xem phải không?”
Lâm Ngọc Trúc cười nhạo một tiếng.
Lý Hướng Vãn nhíu mày nói: “Vốn dĩ tôi không định đi, nhưng anh ta nói khá thú vị, có thể đi xem náo nhiệt.”
Vương Tiểu Mai ợm ờ cả nửa này rồi mới nói: “Cũng khá là thú vị.” Chỉ có điều hơi mệt.
Lâm Ngọc Trúc tiếp tục húp mì của cô, suy nghĩ đã bay xa tận đâu đâu.
Nghĩ đến mấy người này lên núi đi săn, chắc chắn phải rất muộn mới quay trở về, có cần lợi dụng chút thời gian này làm chút việc không nhỉ.
Đợi buổi tối về đến phòng, Lâm Ngọc Trúc nhìn qua điểm cống hiến của mình một cái.
Ừm, không tính là nhiều, phải dùng cho việc cần thiết.
“Hệ thống, mi có phục vụ khoản vượt mức không? Cho ta xin cái khoản định mức?”
....
Sáng hôm sau, Lâm Ngọc Trúc nghe thấy phòng bên cạnh vang lên tiếng mở cửa đóng cửa, nhìn ra từ khe hở của tấm rèm chỉ thấy một mảnh đen thui.
Chậc chậc chậc.
Xoay người tiếp tục ngủ tiếp.
Cho đến khi tỉnh lại lần nữa, sắc trời vẫn còn chưa sáng, màu tuyết trắng xóa trên mặt đất ánh lên một màu sắc mù mịt, Lâm Ngọc Trúc dậy đánh răng rửa mặt, vội vàng ăn một bát hoành thánh Ba Béo làm, rồi gọi Đại Béo ra trông nhà.
Sau khi cô ra khỏi phòng, liền để Đại Béo chốt cửa từ bên trong, còn mua thêm một cái bộ đàm siêu cấp, nếu như có người gõ cửa tìm cô có thể nói chuyện trực tuyến luôn.
Nhưng hôm nay Cẩu Đản sẽ không tới tìm cô chơi.
Lặng lẽ rời khỏi thôn Thiện Thủy, lúc này trên đường vắng tanh không một bóng người, Lâm Ngọc Trúc đã cải trang thành lão Dịch.
Hôm qua cô mượn từ trong không gian một chiếc xe nảy, nói là có thể tự do đi lại ở trong rừng, nhìn thấy xung quanh không có ai liền mang ra dùng trước một chút.
Trên con đường nhỏ âm u mờ sương, có một bóng hình nhảy nhót tung tăng đi về phía trước, chỉ có thể nói may là không ai nhìn thấy.
Không thì có khả năng sẽ dọa người không nhẹ.
Lại đến thị trấn, Lâm Ngọc Trúc vẫn nên đi đến nhà mà hôm qua đi trước, mang đồ đã dự tính trước như táo đỏ, đường đỏ với mấy hàng linh tinh khác đi giao trước.
Cho đến khi giao xong mấy hàng kia, trong túi lại nhiều thêm mấy chục đồng, Lâm Ngọc Trúc hài lòng vỗ vỗ túi tiền rồi đi đến nơi tiếp theo.
Sau khi đi hết một vòng nơi quen thuộc, cả buổi sáng cứ thế mà trôi qua.
Chỉ trong hai ngày này, cô kiếm về được gần hai nghìn đồng.
Trước tết kiếm tiền dễ dàng quá đi.
Lâm Ngọc Trúc vui cười hớn hở tiến vào không gian, lúc đi ra lại biến thành Mộc Đầu hiền lành ngây ngô.