Chương 258 - Thế chấp được không? 1
Sau khi ra khỏi núi, Lâm Ngọc Trúc thở phào. Quá kích thích! Sói tru rồi tiếng lợn rừng kêu, mấu chốt là nhảy không tốt thì liền động vào cành cây, làm đầu và cổ phủ đầy tuyết. Ai nói có thể tự do đi lại trong rừng vậy? Phải đánh giá kém mới được.
Một chuyến đi này làm cô mệt thảm.
Ban đầu cô định chống gậy về điểm thanh niên trí thức, nhưng cô càng nhìn cửa sân sau thì càng thấy không giống như là khóa lại.
Lâm Ngọc Trúc híp mắt đi qua, đúng là không khóa lại, cửa sau còn hé mở cơ mà.
Cô khẽ mở cửa vào sân sau, Lâm Ngọc Trúc đi ngang qua nhà của Lý Hướng Vãn, cô thấy có gì đó không đúng, Vương Tiểu Mai không cảnh giác thì thôi, nhưng Lý Hướng Vãn thì không thể không có.
Cô lấy đèn pin ra soi, khóa sắt lớn được treo trước cửa nhà Lý Hướng Vãn. Lâm Ngọc Trúc lại chạy đến phòng của Vương Tiểu Mai, cửa có khóa.
Hai người này làm gì vậy?
Không thể nào bị Chương Trình ném lên núi được. Vương Tiểu Mai còn có thể, nhưng Lý Hướng Vãn thì không, dù sao cô ta cũng có công cụ hỗ trợ.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ mãi cũng không ra nên cô về phòng trước.
Đây là nhược điểm của thời đại mà thông tin chưa phát triển.
Vào phòng, Lâm Ngọc Trúc nhào lên giường đất để sưởi ấm. Đại Béo khá tốt, còn biết đốt than đá để ấm nhà.
Rất có triển vọng.
Vừa rồi còn lo lắng cho Vương Tiểu Mai, vậy mà lát sau Lâm Ngọc Trúc đã ngủ rồi. Ngày hôm nay của cô thật là quá đặc sắc!
Đại Béo nháy mắt suy nghĩ một lúc, rồi mới nghĩ đến phải đắp chăn cho chủ nhân, đắp xong, nó xoay hai vòng ngay tại chỗ, vui vẻ nghĩ chắc chắn chủ nhân sẽ thích nó nhiều hơn nữa.
Lúc cô tỉnh lại, bầu trời xanh thẳm sáng đến mức không thể sáng hơn. Lâm Ngọc Trúc vội đứng dậy ra khỏi phòng, xem đám người Vương Tiểu Mai về chưa, nhưng cửa vẫn khóa.
Này…
Lâm Ngọc Trúc vội vàng rửa mặt, cô quyết định đến thị trấn tìm Lý Bàn Tử, đây là lúc để anh ta thể hiện.
Chắc chắn có liên quan đến Chương Trình.
Đi được nửa đường, Lâm Ngọc Trúc lập tức nhìn thấy Vương Tiểu Mai đạp xe chở Lý Hướng Vãn về, cô ta thấy Lâm Ngọc Trúc còn ngạc nhiên hỏi: “Cô làm gì vậy?”
Lâm Ngọc Trúc nhìn chân Lý Hướng Vãn, đúng là sưng lên chút, chân phải bị một cái chăn bông nhỏ bao vây kín mít, Lâm Ngọc Trúc hơi lờ mờ, cô mở miệng hỏi: “Bị thương sao?”
“Giẫm phải bẫy kẹp thú.” Vương Tiểu Mai giải thích.
Lâm Ngọc Trúc hít hà một hơi, cơ thể vô thức run cầm cập, nghĩ thôi cũng thấy đau.
Nhìn chằm chằm chân của Lý Hướng Vãn, Lâm Ngọc Trúc không khỏi nghĩ, sao lại trùng hợp như vậy? Lý Hướng Vãn giẫm phải bẫy kẹp thú, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn cô ta được Chương Trình cõng về thị trấn, trong lúc đó, hay người không khỏi nảy sinh chút tình cảm.
Nghĩ theo hướng này rất vi diệu, những bẫy kẹp thú được chôn ở trong tuyết lại có thể khiến người khác giẫm phải.
Vậy thì phải sắp xếp rất tỉ mỉ cẩn thận.
Nếu là cố ý, vậy Chương Trình quá đáng sợ!
Lâm Ngọc Trúc ngừng suy nghĩ, cô giải thích cho Vương Tiểu Mai: “Thấy hai người cả đêm không về, tôi liền đi ra tìm các cô, còn định đi tìm người giúp tìm hai cô đó.”
Nghe xong, Vương Tiểu Mai cảm thấy ấm áp, cô ta biết mình cũng có người chờ.
“Tới, cô ngồi phía trước.” Vương Tiểu Mai khí phách nói.
Lâm Ngọc Trúc nhìn cánh tay nhỏ của cô ta, thôi bỏ đi.
“Hai người về trước đi, tôi theo sau cũng được.”
Đúng là với tình hình bây giờ, Lý Hướng Vãn không thể ở bên ngoài quá lâu. Vương Tiểu Mai gật đầu rồi lái xe đi.
Lâm Ngọc Trúc về sân sau thì thấy Hà Viễn Phương đang lén nhìn, Lâm Ngọc Trúc lập tức nhìn chằm chằm vào anh ta bằng ánh mắt lạnh như băng.
Quả nhiên đối phương lập tức sợ, xám xịt trở về sân trước.