Chương 259 - Thế chấp được không? 2
Lâm Ngọc Trúc nhíu mày, bây giờ điểm thanh niên trí thức chỉ còn lại mình anh ta là đàn ông, nhưng mà thật ra có cũng như không.
Cũng không biết Trương Diễm Thu và Triệu Hương Lan có sợ hay không.
Đến khi cô vào phòng của Lý Hướng Vãn thì người đang nằm trên giường, chăn bông bị gỡ xuống, cổ chân được quấn một lớp băng gạc rất dày, xem ra cô ta phải chịu khổ rồi.
May thay đối phương chê cô, không dẫn cô lên núi. Lúc này Lâm Ngọc Trúc vô cùng cảm ơn đồng chí Chương Trình.
“Hôm qua hai người ngủ ở bệnh viện sao?”
“Không, bác sĩ băng bó xong thì nói có thể trở về. Lúc ấy trời đã tối, tôi nào dám chở người bị thương xuyên đêm, cho nên bọn tôi đến chỗ Tự Lập qua đêm.” Vương Tiểu Mai giải thích sơ qua.
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, bày ra dáng vẻ nhiều chuyện, hỏi: “Chương Trình cũng ở bên đó phải không?”
Vương Tiểu Mai vừa đứng dậy nhóm bếp, vừa nói: “Tối hôm qua anh Chương nói có việc, cho nên vẫn không trở về. Nhưng sáng nay anh ta có về, còn kéo một xe táo đông lạnh. Đáng lẽ ra có được táo đông lạnh là chuyện vui, nhưng nhìn vẻ mặt của anh ta thì thấy không giống như đang vui cho lắm, rất lạ.”
Lâm Ngọc Trúc cũng giả vờ khó hiểu, trong lòng thì đang cười.
Cô lấy hết chăn bông rồi, quả táo bị đông lạnh ở bên ngoài nửa ngày, lấy về phòng chắc chắn hỏng.
Người thông minh sẽ ném vào sân để đông lạnh hết rồi bán táo đông lạnh. Còn giá cả, chắc chắn không thể so với táo tươi.
Không ngờ Chương Trình còn rất thông minh, biết cứu vãn tổn thất.
Thật là người có tài.
Biết bên kia không vui là được, Lâm Ngọc Trúc cũng không hỏi nhiều, cô nghiêm túc nói chuyện đứng đắn: “Vừa rồi tôi thấy Hà Viễn Phương nhìn chằm chằm vào chỗ ở của chúng ta, trông anh ta không giống người tốt.”
Lý Hướng Vãn nghe xong thì nhíu mày, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, hiện tại chân của cô ta không tiện đi lại, nếu như anh ta xông đến…
Lâm Ngọc Trúc nhìn chân của cô ta, cũng nghĩ đến điều này. Hiện tại không có Vương Dương và Lý Hướng Bắc, nói không chừng anh ta có ý tưởng gì mới lạ.
Lại nhìn gương mặt xinh đẹp của Lý Hướng Vãn, không thể không lo lắng.
Vương Tiểu Mai nghe xong cũng vào nhà, sắc mặt không được tốt, cô ta nói: “Tôi thấy ánh mắt của Hà Viễn Phương càng ngày càng không đàng hoàng, hay là tôi dọn đến ở với cô vài ngày.” Để Lâm Ngọc Trúc dọn đến, cô ta sợ hai người đều thành con mồi mất.
Lý Hướng Vãn gật đầu nói cảm ơn.
Lâm Ngọc Trúc chớp mắt, không phải chứ, có phải vừa rồi hai người đã đánh giá cô hay không?
Đây là chê cô yếu ớt vô dụng?
Quá xem thường cô rồi, cô vừa mới kiếm được một số tiền lớn đó.
Những suy nghĩ của Lâm Ngọc Trúc đều hiện hết lên mặt.
Lý Hướng Vãn ho nhẹ, giả vờ như không nhìn thấy. Nếu so sánh Vương Tiểu Mai với cô, Vương Tiểu Mai càng có cảm giác an toàn hơn một ít.
Thấy hai người không có chuyện gì, Lâm Ngọc Trúc đứng dậy về phòng, đóng cửa rồi vào không gian.
Tiền của cô, cô đến đây!
Sau khi sắp xếp toàn bộ tài sản, Lâm Ngọc Trúc thiếu điều muốn lăn hai vòng ngay tại chỗ.
Mười nghìn không trăm năm mươi, cô đã trở thành nhà giàu chục nghìn đồng.
Oa ha ha ha ha ha ha ha.
Lẻ năm mươi đồng làm Lâm Ngọc Trúc cảm thấy khó chịu, cô rút năm mươi đồng ra, còn mười nghìn đồng thì để vào hộp sắt.
Con người một khi có tiền thì sẽ sẵn lòng tiêu, cô muốn tiêu hết năm mươi đồng bị dư ra.
Ha ha ha…
Một mình phấn khích một hồi, Lâm Ngọc Trúc lại lấy máy chiếu cầm tay hôm qua mua ra rồi ấn một chút, cô liền nghe được một tiếng “đoàng”, thật ra đó không phải tiếng súng là là tiếng pháo do cô ghi âm lại.
Không ngờ đàn em của Chương Trình lại chưa trải đời như vậy, bọn họ tưởng là tiếng súng thật.
Còn giọng nói thô kệch của đàn ông kia cũng là do cô làm.
Hiện tại Lâm Ngọc Trúc không dùng nữa, cô lập tức cười tủm tỉm trao đổi với hệ thống: Thế chấp được không?