Chương 261 - Không thể nói, không thể nói 2
Thím Lý Tứ bĩu môi, lấy một cuộn giấy đỏ loại tốt ra khỏi tay áo, lải nhải: “Cháu quá xem thường thím rồi. Cháu Lâm, viết giúp thím câu gì tốt vào, tốt nhất là cầu tài nguyên cuồn cuộn.”
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu một cái, gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Vì vậy cô bắt đầu viết lưu loát, vế trên: Đất trời hòa thuận, nhà thêm tài lộc, vế dưới: Bình an như ý người nhiều phúc, vế ngang: Bốn mùa bình an.
Viết xong, cô đọc qua một lần cho thím Lý Tứ.
Thím Lý Tứ nghĩ năm nay rất xui xẻo, có tài lộc có bình an khá tốt, cho nên bà ta cầm câu đối vui vẻ đi về.
Tất nhiên là cũng không phải ai cũng đều đến tìm Lâm Ngọc Trúc để nhờ viết câu đối.
Đều là người quen và người không có ý tứ đến tìm cô.
Chưa đến hai ngày, chuyện Lâm Ngọc Trúc có tài văn chương lập tức được lan truyền.
Bọn họ không biết ai trong nhóm trí thức ở điểm thanh niên trí thức có tài văn chương, nhưng chắc chắn trí thức Lâm có. Chữ viết bằng bút lông của cô đẹp hơn người trong thôn nhiều.
Lý Hướng Vãn nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Trúc một lúc rồi nhịn không được hỏi: “Cô đang có ý đồ quái quỷ gì vậy?”
Lâm Ngọc Trúc bình tĩnh uống nước, lắc đầu nói: “Không thể nói, không thể nói…”
Mọi người đều là quan hệ cạnh tranh, sao cô có thể nói được?
Lý Hướng Vãn liếc mắt, sau đó cau mày nói: “Tối hôm qua tôi nghe được tiếng bước chân, hình như là cố tình đến mở cửa phòng tôi.”
Lâm Ngọc Trúc chớp mắt.
“Gã ở sân trước kia?”
Lý Hướng Vãn lắc đầu, cô ta cũng không chắc.
Không cần phải nói, có lẽ là anh ta.
Lâm Ngọc Trúc âm u nói: “Để xem đêm nay người đó có đến nữa không.”
Lý Hướng Vãn gật đầu, tạm thời cô ta cũng không nghĩ ra được cách gì tốt.
Buổi tối, người này lại thử đẩy cửa phòng Lý Hướng Vãn, còn đến đẩy cửa của cô ta.
Lâm Ngọc Trúc hô lên: “Ai lại không biết xấu hổ mà đẩy cửa nhà người khác vào nửa đêm như vậy? Muốn giở trò lưu manh thì cũng phải xem bà đây là ai chứ!”
Cô vừa dứt lời, hệ thống nói cho cô biết kẻ đó đã bị dọa chạy.
Trong phòng đen nhánh, chỉ còn một mình Lâm Ngọc Trúc trừng mắt nhìn chằm chằm, tên này to gan thật.
Hôm sau, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai mang một đôi mắt gấu trúc, uể oải ra ngoài.
Lâm Ngọc Trúc vui vẻ: “Đêm qua mấy cô không ngủ sao?”
“Bọn tôi sợ gã đó tấn công bất ngờ.” Vương Tiểu Mai vừa ngáp vừa nói.
“Sao lại có người ghê tởm như vậy!” Lý Hướng Vãn nghiến răng, nhíu mày nói.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm, có lẽ gã đó nghẹn đến mức phát điên.
Nhưng mà cứ như vậy thì cũng không phải cách tốt, Lâm Ngọc Trúc cẩn thận suy nghĩ một phen.
Cô ra ngoài tìm thím Trần và thím Hứa.
Lâm Ngọc Trúc không nói là ai nửa đêm đến đẩy cửa phòng các cô, chỉ là nói là hai ngày nay có người nửa đêm đến đẩy cửa.
Thím Trần lo lắng nói: “Mấy đứa có sao không?”
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Thím Trần, thím Hứa, cháu định nhờ các thím giúp, có lẽ hơi vất vả xíu.”
Thím Hứa thân với Lâm Ngọc Trúc hơn, bà ta vội vàng nói: “Cháu muốn gì thì cứ mở miệng, bọn thím không giúp được những thứ khác nhưng sức lực thì có.”
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì: “Thím, có lời này của thím thì cháu yên tâm rồi.”
Vì thế, dưới sự kêu gọi của thím Hứa, bọn họ tìm thêm vài thím có quen biết khác, mọi người cùng nhau lén lút nghe kế hoạch của Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc không có ý tưởng kỳ quái nào, chỉ là bắt ba ba trong rọ, mời nhóm các thím giúp bắt người đồng thời làm chứng cho cô.
Đêm nay, chỉ cần gã đó còn dám đến, chắc chắn phải làm gã đền tội ngay tại chỗ.