Chương 263 - Bắt nhầm người rồi sao 2
Vợ trưởng thôn lúc này cũng tỉnh dậy, nói: "Sao tôi lại nghe thấy bên ngoài có tiếng nói, hình như còn có giọng của Hứa Miệng Rộng vậy nhỉ?"
Trưởng thôn dỏng tai lên nghe, còn không phải sao, bên ngoài ồn ào ầm ĩ, giọng của Hứa Miệng Rộng là nổi bật nhất.
Trong miệng lẩm bẩm chửi tám đời tổ tông nhà bà ta, trưởng thôn mặc quần áo bông rồi đi ra khỏi phòng.
Vừa mở cửa ra nhìn, giỏi thật, toàn bộ đều đứng ở cổng nhà ông ta.
Trưởng thôn di chuyển đôi chân già nua, chậm chạp đi ra mở cổng.
Mở cửa xong, ông ta hắng giọng quát lên: "Đám già này lại lên cơn gì thế?"
Lâm Ngọc Trúc đang định tiến lên nói chuyện thì thím Hứa đã xung phong mở miệng nói trước: "Theo lý mà nói ông là trưởng thôn, hoạt động hôm nay đáng lẽ nên do ông chủ trì, nhưng thấy tuổi tác ông đã lớn, chúng tôi cũng ngại dày vò ông nên thay ông bắt lưu manh trước rồi mới tới tìm ông chủ trì công đạo. Trưởng thôn, ông nói xem tên lưu manh này nên xử lý sao đây."
Trưởng thôn nghĩ vẫn phải cảm ơn đám Hứa Miệng Rộng, nghe thấy họ đã tóm được lưu manh, không khỏi coi trọng họ, bèn gọi tất cả mọi người vào nhà.
Lúc này Lý Đại Sơn cũng đã hoàn hồn, vào đến nhà liền nói với trưởng thôn: "Tôi không giở trò lưu manh, không phải tôi." Thật là oan uổng cho gã quá.
"Không giở trò lưu manh thì nửa đêm mày vào phòng nữ trí thức làm gì, còn mang theo dao nữa." Thím Hứa nói xong liền đặt con dao găm trong tay lên bàn nhà trưởng thôn.
Sắc mặt trưởng thôn trở nên trầm trọng, dường như đang suy nghĩ xem nên làm thế nào.
Lưu manh không phải là chuyện đùa, đưa vào thì chưa chắc đã có thể đi ra được, mặc dù là vấn đề cá nhân nhưng chung quy vẫn là người trong thôn bọn họ, nếu như đưa gã tới công an thì không biết liệu có ảnh hưởng đến tiên tiến năm nay không...
Mấu chốt là Lý Đại Sơn rốt cuộc có giở trò lưu manh hay không, tốt xấu gì gã cũng lớn lên trong thôn, nói gã trộm cắp thì ông ta còn tin, nói gã giở trò lưu manh... thì cũng chưa chắc, hơn nữa gã còn không thừa nhận, chuyện này...
Ông ta nhất thời do dự.
Lý Đại Sơn lo sợ bị định tội, vội vàng lên tiếng: "Tôi thật sự không giở trò lưu manh, mọi người đều nói Lý Hướng Vãn có tiền, trong phòng có rất nhiều thịt khô, vốn tôi định nhân lúc ban ngày không có ai ở nhà thì lẻn vào, nhưng hai hôm nay mọi người đều ở nhà, tôi mới nghĩ đợi đến tối mọi người đã ngủ say hết, tôi sẽ cầm dao găm cạy cửa lặng lẽ lẻn vào, nhưng tôi không có suy nghĩ gì khác, chỉ muốn vào phòng trộm đồ thôi."
Mọi người...
Thím Hứa hừ lạnh một tiếng, hỏi: "Vậy hai hôm trước mày nửa đêm nửa hôm đến đẩy cửa là muốn làm gì?"
Lý Đại Sơn rõ ràng rất sửng sốt, gã lắc đầu, nói: "Tôi chỉ nói tối nay có đến, tối qua tôi và Nhị Hạt Tử uống rượu cả đêm, không tin các người đi tìm Nhị Hạt Tử hỏi xem."
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Chẳng lẽ bọn họ đã bắt nhầm người rồi sao?
Lâm Ngọc Trúc liếc nhìn trưởng thôn, lập tức nhìn ra trưởng thôn không muốn làm lớn chuyện này.
Thím Hứa còn muốn nói gì đó nhưng trưởng thôn ho khan một tiếng rồi nói: "Các người nghĩ cho kĩ, các người muốn tiên tiến hay là bắt lưu manh đưa tới công an, huống chi gã cũng không thừa nhận mình giở trò lưu manh."
Thôn Thiện Thủy có lưu manh, đó là do nếp sống không tốt.
Thím Hứa há miệng nản lòng.
Trên mặt những người khác ít nhiều cũng có thay đổi nhỏ.
Lâm Ngọc Trúc mời họ giúp đỡ, không phải là tới để làm khó người ta, một danh hiệu tiên tiến đối với thôn dân quan trọng cỡ nào, tất nhiên là cô biết.
Nói thật cô cũng hi vọng năm nay thôn Thiện Thủy đạt danh hiệu tiên tiến.
Lúc này cô đứng ra nói: "Trưởng thôn, vậy vụ ăn cắp này nên xử lý thế nào?"
Trong lòng trưởng thôn thở phào một hơi, đồng thời các bà thím cũng thở phào.
"Theo lý mà nói, tội này phải bị phạt ngủ chuồng bò."
Lý Đại Sơn rõ ràng co rúm lại.
"Nhưng trời mùa đông thế này mà ngủ chuồng bò..." sẽ lạnh chết người đấy, gia đình Lý Lão Tứ lại là những kẻ khó dây, trưởng thôn muốn trải qua một năm tốt đẹp.
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, nói: "Vậy thì gọi Lý Hướng Vãn tới đi, dẫu sao Lý Đại Sơn cũng là nhằm vào cô ấy mà tới mà."
Trưởng thôn gật đầu, thấy ý tứ của Lâm Ngọc Trúc cũng không giống như muốn cứng rắn đến cùng, chuyện này nếu như có thể xử lý vẹn toàn là tốt nhất.
Nghĩ tới Lý Hướng Vãn, trưởng thôn không khỏi đau đầu.