Chương 264 - Lâm Ngọc Trúc cảm thấy hơi cô quạnh 1
Phía trưởng thôn vừa gật đầu, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai lập tức quay trở về nhà ăn trí thức đưa Lý Hướng Vãn tới.
Sân sau náo loạn ầm ĩ, sân trước sao có thể không nghe thấy, mấy người trong phòng lúc này đều đứng ở sân trước hóng ra ngoài.
Thấy hai người trở về, Triệu Hương Lan tiến tới đầu tiên, cô ta hỏi: "Làm sao thế?" Vẻ mặt khẩn trương giống như là quan tâm bọn họ lắm vậy.
Nếu cô ta quan tâm thật thì ban nãy đã ra rồi chứ không phải giờ mới nói vuốt đuôi ngựa.
Lâm Ngọc Trúc đi lướt qua cô ta, liếc mắt nhìn Hà Viễn Phương ở phía sau cô ta, anh ta rõ ràng là luống cuống tránh né ánh mắt của cô.
Lâm Ngọc Trúc cười lạnh một tiếng, nói: "Không có chuyện gì to tát cả, chỉ là bắt được một tên trộm thôi."
"Bắt được rồi sao? Nhất định là gã cố tình chọn lúc đàn ông trong viện chúng ta ít mà tới, các cô không sao chứ?"
"Không sao, ít đàn ông thì sợ gì chứ, cho dù đàn ông trong viện chúng ta toàn bộ đều đi hết cũng chẳng sợ, đến một tên tôi tóm một tên, đến một đôi tôi tóm cả đôi, ai cũng đừng mơ chạy thoát."
Lâm Ngọc Trúc chỉ thiếu nước giơ con dao phay đòi đánh đòi giết thôi.
Hà Viễn Phương nghe cô nói vậy thì bước chân lập tức vội vã quay trở về phòng.
Vẻ mặt của Triệu Hương Lan và Trương Diễm Thu lập tức trở nên không tốt.
Hai người họ cũng không phải kẻ ngốc, lời nói vừa nãy của Lâm Ngọc Trúc rõ ràng là cố ý nói với Hà Viễn Phương.
Hai người cùng sống trong một căn phòng, trong lòng lúc này cũng thấy hoảng sợ.
Lâm Ngọc Trúc không nói câu nào không bằng không chứng, thấy hai người trước mặt đều đang âm thầm tự suy xét thì trực tiếp quay trở về sân sau.
Lại quay trở lại nhà trưởng thôn, Lý Hướng Vãn kinh ngạc nhìn Lý Đại Sơn, cô ấy không thể hiểu được mà hỏi anh ta: "Ai nói với anh là tôi có tiền?"
Sắc mặt của các bà thím nhất thời có chút thay đổi nhỏ.
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, hửm, có chuyện gì mà cô không biết sao?
Cũng phải vài ngày sau, Lâm Ngọc Trúc mới biết được từ chỗ thím Trần, mùi thịt thơm thường xuyên tỏa ra từ trong phòng của Lý Hướng Vãn và cả từng miếng thịt khô kia đã sớm được lan truyền đi rồi.
Trong chuyện này sợ là không thể thiếu được công lao của Triệu Hương Lan.
Lúc Lý Hướng Vãn xuyên tới, quần áo cũ đến mức chẳng ra làm sao cả, trước khi xuống nông thôn đã đổi thành một lô quần áo mới. Những bộ quần áo mới này các bà cô trong thôn cũng đã cố tình nghiên cứu, thường xuyên qua lại với nhau nên đã truyền ra tin đồn Lý Hướng Vãn là một người rất có tiền...
Tin đồn này không biết đã truyền đi được bao lâu rồi, muốn tìm ra chính chủ là một chuyện rất khó.
Lúc đó Lâm Ngọc Trúc nghĩ, chuyện mình một mình xây nhà cũng rất nguy hiểm, nói không chừng một ngày nào đó cũng sẽ bị kẻ gian nhòm ngó.
Thím Trần cười, Lâm Ngọc Trúc mới biết, bởi vì giúp các bà thím đến xin câu đối, bà cũng coi như đến tham quan nhà cô một lượt, nhà chỉ có bốn bức tường, chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi.
Mọi người đều nói Lâm Ngọc Trúc khi đó vẫn còn quá trẻ, dốc hết tiền trên người để xây nhà ở, chẳng qua cũng chỉ là vẻ vang bên ngoài còn bên trong cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Chuyện này để sau hẵng nói.
Bị Lý Hướng Vãn hỏi như vậy, Lý Đại Sơn lí nhí đáp: "Chuyện này còn cần ai nói nữa!"
Lý Hướng Vãn...
Cuối cùng họ thỏa thuận sẽ nhốt Lý Đại Sơn vào phòng tối.
Phòng tối chính là một căn phòng trống của ủy ban thôn, thường ngày dùng để chứa ít đồ lặt vặt.
Ngày hôm sau thím Lý Tứ nhận được tin, còn cố tình chạy đến chỗ Lý Hướng Vãn vừa khóc vừa gào thét, Lâm Ngọc Trúc vừa thấy có chuyện ồn ào thì rất vui vẻ mà chạy tới góp vui.
Nào ngờ thím Lý Tứ đang khóc rất hăng vừa nhìn thấy cô lại tắc nghẹn, ngẩn ra nhìn cô rồi nói với vẻ bực tức: "Cô tới làm gì?"
Lâm Ngọc Trúc một tay bưng vò nước lớn của mình, một tay mở nắp ra, ừng ực uống một ngụm nước, nói một cách rất tự nhiên: "Hóng chuyện thôi."
Lý Hướng Vãn đưa tay đỡ lấy trán, suýt chút nữa thì ngất xỉu.