Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 265 - Chương 265 - Lâm Ngọc Trúc Cảm Thấy Hơi Cô Quạnh 2

Chương 265 - Lâm Ngọc Trúc cảm thấy hơi cô quạnh 2
Lâm Ngọc Trúc lại đi vào như bình thường, sau đó lấy cái ghế ra, ngồi xuống, bắt chéo chân, rung chân mà nhìn thím Lý Tứ, nói với vẻ rất kinh ngạc: "Thím Lý Tứ, tiếp tục đi, cháu làm ảnh hưởng đến thím sao?"

Thím Lý Tứ chuẩn bị cảm xúc một chút rồi lại bắt đầu khóc lóc gào thét: "Đại Sơn nhà tôi thật đáng thương, vẫn còn đang phải chịu lạnh chịu rét trong căn phòng rách nát kia, còn các người ở đây sống thật là thoải mái..."

Lâm Ngọc Trúc lại thoải mái uống một ngụm nước sôi ấm, cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

Thím Lý Tứ...

"... Không còn thiên lý nữa rồi, đám người lòng dạ hiểm độc các người..."

"Thím à, cháu nhớ con trai út của thím vẫn còn đang ở trong bộ đội nhỉ?" Lý Hướng Vãn nhìn bà ta bằng ánh mắt ung dung và nói.

Lâm Ngọc Trúc tiếp tục ở một bên uống nước rất thư thái.

Thím Lý Tứ và Lý Hướng Vãn:...

"Cô nhắc tới Tiểu Sơn nhà tôi làm gì?" Thím Lý Tứ nhìn Lý Hướng Vãn với ánh mắt phòng bị.

"Chuyện anh trai anh ta nửa đêm nửa hôm đi ăn trộm nếu như để lãnh đạo trong đội biết được, thím nghĩ hậu quả sẽ như thế nào?" Lý Hướng Vãn nhấn mạnh từng từ từng chữ, hăm dọa bà ta.

Thím Lý Tứ không biết hậu quả sẽ ra sao nhưng bà ta loáng thoáng biết được sẽ có thẩm tra chính trị, nếu như không phải cha ruột của Tiểu Sơn là liệt sĩ, anh ta có thể vào bộ đội hay không cũng khó nói.

Trong lòng lập tức cảm thấy bất ổn.

"Bây giờ chỉ là bị nhốt vài ngày trong thôn, nếu như thím còn tiếp tục khóc lóc làm loạn thì chúng ta lên cục, chắc hẳn thím cũng được coi là quen thuộc với nơi đó nhỉ, sau đó sẽ có kết quả gì đây, cho dù thím có khóc đến chết ở phòng của tôi cũng không phải là chuyện tôi có thể điều khiển rồi." Lý Hướng Vãn bình tĩnh nói.

Thím Lý Tứ hoàn toàn không lên tiếng nữa.

Hay lắm, hết trò để xem rồi, Lâm Ngọc Trúc uống một ngụm hết sạch nước trong vò, đứng dậy chậm rãi đi khỏi.

Lý Hướng Vãn cảm thấy vừa tức lại vừa buồn cười, cô ấy đã nhẫn nhịn rất lâu rồi đấy.

Sau đó Lâm Ngọc Trúc cũng không biết hai người còn nói những gì, dẫu sao cũng không còn nghe thấy tiếng khóc thét như chọc tiết lợn của thím Lý Tứ nữa, qua một lúc lâu sau bà ta mới chịu đi.

Hệ thống đã thăm dò dáng người của Hà Viễn Phương, tiến hành so sánh với kẻ trộm đã tới đêm đó, về cơ bản là giống tới chín mươi chín phần trăm.

Chưa tóm được người này, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy hơi không được vui.

Cô đã dày công sắp đặt một vở kịch, cuối cùng kẻ lọt lưới lại là người khác, thật chẳng có cảm giác thành tựu gì cả.

Trải qua trận ầm ĩ hôm qua, Lâm Ngọc Trúc đoán chừng người ở sân trước kia chắc hẳn sẽ không dám tới nữa, nói không chừng tâm tư đã chuyển sang hai người khác rồi cũng nên.

Cô đốt nến thay hai người trước.

Nhưng phải đề phòng trước khi tai họa xảy ra, Lâm Ngọc Trúc ngay lập tức mượn xe đạp lên thị trấn.

Đến khi cô quay lại, trong túi đã có thêm mấy cái bẫy chuột.

Chia cho Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn vài cái, cô quay trở về phòng lại thực hiện sự nghiệp vĩ đại của mình.

Sau khi cưa mấy miếng gỗ không to không nhỏ, Lâm Ngọc Trúc đánh giá một chút, ừm, độ dày vừa phải, có thể dùng được.

Sau đó lấy từ trong túi áo ra một nắm đinh, bắt đầu đóng thẳng vào.

Một lúc sau, mặt còn lại của tấm gỗ đã có chi chít đầu đinh nhọn.

Nhìn tấm ván đinh vừa nhọn vừa thô, Lâm Ngọc Trúc hài lòng gật đầu.

Làm được mấy tấm, cô không chia cho hai người bên cạnh nữa.

Thao tác trong này có chút phiền phức, phải đặt lúc nửa đêm, trước khi trời sáng thì thu về, để tránh ngộ thương tới người khác.

Cô có hệ thống có thể giám sát bất cứ lúc nào, còn hai người bên cạnh thì không có.

Ngộ nhỡ Lý Hướng Bắc cũng lên cơn mà trở về đón Tết, nửa đêm giẫm phải thì...

Người tốt không thể làm bừa.

Cứ như vậy hai ngày trôi qua cũng không nghe thấy tiếng hét cực kỳ bi thảm nào.

Lâm Ngọc Trúc cảm thấy hơi cô quạnh.
Bình Luận (0)
Comment