Chương 269 - Vương Tiểu Mai lắc đầu cảm thán, không thể cứu được nữa rồi 2
Nếu không phải có Hà Viễn Phương ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Trương Diễm Thu cũng muốn ngồi lên đầu lên cổ cô ta thì sao cô ta có thể dứt ruột mà mang bình rượu đế này cho Vương Tiểu Mai uống chứ, lúc lấy rượu đế ra, Triệu Hương Lan nghĩ, chỉ mong Hà Viễn Phương cố gắng một chút.
Vương Tiểu Mai nhìn Triệu Hương Lan lấy chai rượu đế và một gói giấy dầu ra thì có chút khó hiểu.
Mặt trời mọc đằng Tây sao, Triệu Hương Lan thật sự mời cô ta uống rượu?
Chỉ thấy đối phương cười nói: "Nghĩ rằng là tết ông Táo nên muốn trôi qua thoải mái một chút, tính của hai vị ở sân trước cô cũng biết đó, đồ tốt này tôi không nỡ để cho bọn họ ăn, đến đây, chị em chúng ta cùng nhau ôn chuyện."
Sau đó cô ta mở giấy dầu ra, bên trong là một cái đầu heo kho.
Vương Tiểu Mai vốn đã ăn lưng bụng nghĩ lại, cũng không phải không thể ăn thêm chút nữa.
Nói đến tửu lượng, không phải cô ta nói quá, trong nhà cô ta uống rượu chưa từng thua ai.
Thế là dời cái bàn nhỏ trên giường, hai người ngồi trên giường từ từ uống.
Có rượu, có đồ ăn lại có một cái giường lò nóng hổi, không còn gì có thể thoải mái hơn được nữa.
Sau khi uống xong một bình rượu, Triệu Hương Lan đã sớm nằm nhoài lên bàn bất tỉnh nhân sự.
Khuôn mặt Vương Tiểu Mai đỏ bừng, muốn đánh thức đối phương dậy để tiếp tục uống nhưng cuối cùng cũng không đánh thức, cô ta cũng dứt khoát dựa mình vào bên tường nhắm mắt lại.
Nghĩ thầm tửu lượng của Triệu Hương Lan này cũng vậy, mới uống được một ít đã gục.
Trương Diễm Thu ở sân trước thấy sau khi Triệu Hương Lan rời khỏi đây thì không quay lại, ngoài cửa sổ đã tối đen không nhìn rõ năm ngón, cô ta đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Nhớ đến ánh mắt nhìn chằm chằm mình của Hà Viễn Phương, cô ta càng cảm thấy bất an hơn.
Lập tức mắng Triệu Hương Lan mấy câu, đêm hôm khuya khoắt còn ra ngoài.
Đã muộn như vậy rồi cô ta còn có thể đi đâu chứ?
Cô ta càng sợ hãi hơn, trong lòng càng lúc càng bất an, mí mắt đều nhảy lên
Sau đó vô cùng sợ hãi, muốn ra ngoài tìm Triệu Hương Lan.
Vừa mở cửa ra thiếu chút nữa đã bị dọa kêu thành tiếng, chỉ thấy Hà Viễn Phương đang ngẩn người đứng trước cửa phòng cô ta, đôi mắt vằn tia đỏ nhìn chằm chằm cô ta.
Sau đó lại nhìn qua trong phòng, đột nhiên anh ta cười toe toét để lộ mấy cái răng vàng, nụ cười có chút dữ tợn hỏi cô ta: "Diễm Thu, Tiểu Triệu không ở đây sao?"
Trương Diễm Thu kinh sợ, tim đập bình bịch, hoảng hốt nói: "Lúc nãy chị Triệu nói đi vệ sinh, sẽ lập tức về ngay."
Cô ta đã nói khéo như vậy nhưng Hà Viễn Phương vẫn tiến đến...
Trương Diễm Thu vừa lùi về sau vừa run rẩy nói: "Anh đừng có tiến đến đây, đây là phòng của nữ, nếu anh tiếp tục đi vào tiếp tôi sẽ đi tìm trưởng thôn, nói anh giở trò đồi bại."
Hà Viễn Phương đứng yên tại chỗ, buồn cười hỏi lại cô ta: "Hiện tại trong thôn còn người sẽ tin cô sao?"
Trương Diễm Thu khẽ giật mình, phản ứng lại ý trong lời nói của đối phương.
Trong thôn, Hà Viễn Phương vẫn luôn là một người trung thực lặng lẽ, từ khi bắt đầu làm việc đến giờ đều chăm chỉ, thanh danh trong thôn xem như không tệ.
Thậm chí có một nhóm các bác gái còn muốn gả con gái nhà mình cho anh ta, tốt xấu gì cũng là người thủ đô, có văn hóa, lại còn có thể làm việc nên vẫn rất xem trọng người như anh ta.
Nhưng các bà lại không biết tâm tư của Hà Viễn Phương rất lớn, anh ta căn bản chướng mắt con gái trong thôn.
Người thành thật trở nên không thành thật, có mấy người sẽ tin Trương Diễm Thu?
Thấy đối phương hoàn toàn sửng sốt, Hà Viễn Phương đột nhiên tức giận nói: "Từng người các cô đều chỉ để ý đến Lý Hướng Bắc, các cô nghĩ bản thân mình xứng sao? Đều xuống thôn cả, còn không bằng các cô gái trong thôn, vậy mà lại còn ra mặt ghét bỏ tôi, nếu hiện tại là Lý Hướng Bắc gõ cửa thì các cô đã hận không thể mở cửa sớm hơn đón người vào nhà rồi, đều là loại đê tiện cả."
Lúc nói những lời này sắc mặt Hà Viễn Phương vô cùng dữ tợn và đáng sợ, lời này của anh ta như nói Trương Diễm Thu nhưng cũng là nói những người bên ngoài.