Chương 270 - Sau đó, không có sau đó nữa 1
Trương Diễm Thu lùi về phía sau, trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng, thầm nhủ trong lòng nếu lúc này Lý Hướng Bắc có thể xuất hiện cứu cô ta thì tốt biết bao.
Không, lúc này ai đến cứu cô ta đều tốt cả.
Hà Viễn Phương điên cuồng nhìn Trương Diễm Thu, khuyên nhủ nói: "Diễm Thu, cô cũng đừng nghĩ đến Lý Hướng Bắc nữa, có lúc nào ánh mắt của người ta nhìn về phía cô chưa, chúng ta bên nhau cùng nhau trải qua những ngày tháng sau này không tốt sao? Tôi cũng có thể nuôi cô."
Trương Diễm Thu lắc đầu hét ầm lên: "Không muốn, cho dù không phải Lý Hướng Bắc cũng không phải là anh, anh đừng mơ." Dứt lời muốn lao ra cửa, miệng còn gào thét kêu cứu mạng.
Không thể nghi ngờ, hành động này của cô ta không chỉ đưa mình đến tận cửa mà còn kích thích đối phương vô cùng mạnh.
Hà Viễn Phương kéo người vào trong ngực, che miệng của cô ta, cánh môi mềm mãi mang theo hương thơm đặc trưng của nữ tử khiến anh ta nháy mắt không còn kiềm chế được.
Cuối cùng một chút lí trí còn sót lại hoàn toàn biến mất.
Anh ta kéo Trương Diễm Thu đến giường, vốn định giở trò thì thấy đối phương muốn tiếp tục gào lên.
Ánh mắt Hà Viễn Phương tối lại, nâng một bàn tay lên hung tợn nói: "Kêu tiếp ông đây sẽ đánh cô ngất xỉu rồi xử lí."
Trương Diễm Thu run lẩy bẩy không dám kêu, ánh mắt từ từ ảm đạm.
Hà Viễn Phương thô lỗ kéo quần áo cô ta, ánh mắt có chút mê ly, lẩm bẩm kêu: "Hướng Vãn..."
Trương Diễm Thu vốn đang run rẩy đột nhiên cứng đờ, trong đầu lóe lên ánh sáng, nắm lấy bàn tay không thành thật của đối phương, nói: "Anh Viễn Phương, anh muốn Lý Hướng Vãn sao?"
Trong lòng suy nghĩ đây là cơ hội để cô ta chạy thoát.
Hà-Viễn-tinh-trùng-lên-não-Phương lúc này đâu còn lí trí để nói chuyện, trong đầu anh ta đã tưởng tượng ra dáng vẻ của Lý Hướng Vãn.
Trong lòng càng ngứa ngáy khó chịu hơn.
Trương Diễm Thu từ từ tỉnh táo lại, giọng nói vẫn run rẩy như cũ: "Tôi đi gọi cửa giúp anh, anh trốn ở sau tôi tùy thời hành động, chỉ cần mở cửa, một người không chút phòng bị lại bị thương như cô ta còn không phải để mặc cho anh làm chủ sao, cô ta còn xinh đẹp hơn tôi nhiều."
Trên đầu chữ sắc có con dao (1), Hà Viễn Phương đã động tâm, nói: "Cô đừng nghĩ đến chuyện giở trò, nếu gõ cửa không mở thì tôi sẽ bắt cô quay về tiếp tục, đến lúc đó cô gả cũng phải gả mà không gả cũng phải gả." Những lời sau mang theo ý uy hiếp vô cùng rõ ràng.
(1) chữ tượng hình của chữ "Sắc" (色), bên trên tựa như hình dạng của một con dao (刀), mà bên dưới là một chữ "Ba" (巴). Ý tứ này chính là nói, nếu như thấy sắc liền mờ mắt, liền sẽ để lại cho mình một vết sẹo khó mà xóa bỏ trong cuộc đời. Cũng sử dụng điều này để khuyên răn con người chớ nên trầm mê trong sắc đẹp, tránh hại người hại mình.
Trương Diễm Thu sợ hãi gật đầu, sự hận thù trong đáy mắt cũng lan ra.
Trương Diễm Thu sợ hãi rụt rè đi phía trước, Hà Viễn Phương nhắm mắt theo đuôi ở phía sau, bị gió lạnh mùa đông thổi, đầu óc anh ta dường như cũng có chút tỉnh táo lại.
Nhớ đến dáng vẻ phóng khoáng mạnh mẽ ngày đó của Lâm Ngọc Trúc...
Trong lòng có chút giãy dụa, nếu động tác nhanh thì bên cạnh chắc chắn không thể phát hiện được, nếu thật sự có thể thành công...
Tâm trạng gặp may lập tức chiếm lấy đại não.
Lúc này Trương Diễm Thu đã sợ hãi đến cực điểm, thật ra vừa rồi cô ta cũng thật sự muốn dẫn người đến chỗ Lý Hướng Vãn.
Không khí rét lạnh khiến cô ta không nhịn được mà run rẩy, cô ta thật sự muốn làm như vậy sao?
Giống như Triệu Hương Lan, đi hại sự trong sạch của một cô gái khác sao?
Lỡ như Lý Hướng Vãn không mở cửa thì sao?
Trương Diễm Thu đột nhiên khàn giọng kiệt sức hô một tiếng cứu mạng, sau đó nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng Lâm Ngọc Trúc, trực giác nói cho cô ta biết, chỉ có Lâm Ngọc Trúc, chỉ có cô mới có thể sẽ cứu cô ta.
Lúc này Lâm Ngọc Trúc đang ở trong không gian thư giãn, đột nhiên hệ thống nói cho cô biết có một người phụ nữ đang chạy đến trước cửa phòng cô.
Lâm Ngọc Trúc thầm mắng một câu mẹ nó...
Nếu không phải lý luận suông không như những gì nó nói thì Lâm Ngọc Trúc ngàn vạn lần không ngờ rằng sẽ có một ngày có một người chạy đến trước cửa phòng cô...
Đến mức Lâm Ngọc Trúc ra khỏi không gian, đang lúc muốn mở cửa nói lúc khác thì đã muộn.
Trương Diễm Thu từ hoảng sợ, sau đó vô cùng vui mừng khi thấy cô mở cửa rồi...
Không còn sau đó nữa.
Cô ta vững vàng dẫm một chân lên cái ván gỗ gắn đầy đinh, cả người lập tức như chìm trong mộng, tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn bộ thôn trang nhỏ yên tĩnh.
Trưởng thôn đang mộng đẹp đột nhiên có một nữ quỷ xuất hiện trong giấc mơ, cô ta kêu thảm thiết dọa ông ta sợ hãi ngồi dậy từ trong giấc mơ.
Vợ của trưởng thôn bị dọa sợ mắng: "Ông là xác chết vùng dậy à?"
Sau đó lại thầm nói: "Đây là nhà ai xảy ra chuyện vậy, kêu thảm như thế?"