Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 271 - Chương 271 - Sau Đó, Không Có Sau Đó Nữa 2

Chương 271 - Sau đó, không có sau đó nữa 2
Có không ít người trong thôn đều nghe thấy tiếng kêu này mà giật mình, người vốn dĩ đã ngủ lại một lần nữa thắp đèn lên, mặc quần áo xong xuôi đi ra ngoài.

Hà Viễn Phương lập tức kinh hoàng, chạy lên trước muốn bịt miệng đối phương lại như vừa mới tiến lên một bước đã nghe thấy tiếng "tách", trên chân đau đớn, gân xanh trên trán lập tức nổi lên, Hà Viễn Phương vừa nhảy nhót vừa kiềm chế không kêu thành tiếng.

Anh ta đứng tại chỗ thấp giọng kêu làm dịu nỗi đau.

Còn toàn bộ chân Trương Diễm Thu đã cắm đầy đinh, cô ta lập tức lăn vào phòng Lâm Ngọc Trúc, đau đớn kêu rên không ngớt.

Lâm Ngọc Trúc nhìn Hà Viễn Phương ở sau lưng Trương Diễm Thu, thầm nghĩ, không ổn rồi, hình như đối phương không có giẫm vào ván gỗ cô tự tay chế.

Cũng may Trương Diễm Thu thông minh, đau nhưng vẫn còn biết đường lăn vào trong phòng, nhìn Hà Viễn Phương có ý muốn xông đến, Lâm Ngọc Trúc không chút hoang mang nhặt một tấm gỗ lên ném về phía anh ta.

Hà Viễn Phương biết tấm gỗ này còn có công dụng khác nên vội vàng lùi về sau.

Anh ta vừa lùi về sau Lâm Ngọc Trúc đã lập tức đóng cửa lại.

Hôm nay Triệu Hương Lan đã cố ý khóa cửa lớn sân trước lại vì nghĩ rằng sẽ có tin vui ngoài ý muốn.

Ví dụ như âm thanh phản kháng của Trương Diễm Thu lớn, có thôn dân nghe thấy ồn ào sẽ sang xem.

Mục đích chính của cô ta chính là hoàn toàn đuổi Hà Viễn Phương ra khỏi nơi của thanh niên trí thức.

Để một người tai họa như vậy ở bên cạnh khiến cô ta ăn không ngon ngủ không yên.

Bên này Trương Diễm Thu kêu thê thảm khiến Vương Tiểu Mai bị đánh thức, nhìn Triệu Hương Lan cũng say khướt như mình bị đánh thức còn có chút ngẩn người.

Chờ sự mơ màng qua đi thì phát hiện có chỗ không thích hợp.

Cô ta cầm đèn pin đi ra khỏi phòng xem có chuyện gì, hình như là bên Lâm Ngọc Trúc xảy ra chuyện.

Vừa mở cửa đã thấy Hà Viễn Phương với nét mặt dữ tợn, bên tai cũng vang lên tiếng đóng cửa của phòng bên cạnh, Vương Tiểu Mai biết Lâm Ngọc Trúc chắc không có việc gì, cô ta quyết định rất nhanh, cũng nhanh chóng đóng cửa lại.

Lý Hướng Vãn thông minh mở hé cửa, trước đó cô ta đã đoán được chắc có người đạp trúng bẫy chuột trước cửa phòng Lâm Ngọc Trúc, lúc Vương Tiểu Mai dùng đèn pin chiếu vào hai người, cô ta cũng nhìn thấy, cũng nghe được tiếng đóng cửa, cô ta cũng đồng thời nhanh chóng đóng cửa lại.

Cô ta vỗ ngực, quá kích thích rồi.

Dáng vẻ vừa rồi của Hà Viễn Phương... Đúng là phát rồ.

Trương Diễm Thu đã an toàn nhìn mình không may giẫm phải bẫy chuột, trốn ở một bên run lẩy bẩy.

Ban đầu cô ta không phải nên đi tìm Vương Tiểu Mai xin giúp đỡ sao?

Bên phía Vương Tiểu Mai, Triệu Hương Lan thấy cô ta mở cửa rồi lại đóng lại thì không hiểu hỏi: "Sao vậy?" Trong lòng kích động đến mức tim đập bình bịch.

Kế hoạch của cô ta có phải đã thành công rồi không?

Hà Viễn Phương đứng ở bên ngoài không ngừng hoảng sợ, anh ta biết âm thanh vừa rồi sẽ thu hút toàn bộ thôn dân, trầm giọng nói với cửa phòng Lâm Ngọc Trúc: "Thanh niên trí thức Lâm, cô nghĩ một chút, vì sao tôi lại cùng người phụ nữ này đến trước cửa phòng cô, cô ta muốn đến hại cô."

Có một số chuyện không cần nhiều lời, chắc chắn đối phương sẽ hiểu.

Lâm Ngọc Trúc quay đầu lại nhìn Trương Diễm Thu, thấy mặt cô ta trắng bệch, lắc đầu, bất lực nói: "Tôi không có, anh ta nói dối."

"Trương Diễm Thu vì cô mà biến thành cái dạng gì cô cũng biết rõ, chuyện cô ta hại cô còn có thể do tôi biên diễn sao, thanh niên trí thức Lâm, cô là người thông minh, cô tự suy nghĩ thật kĩ đi."

Nói xong lời này thì yên lặng, hệ thống nói cho cô biết người này đã về sân trước.

Chỉ một lát sau hệ thống lại nói với cô, người đã quay lại.

Mà cùng lúc đó, thím Trần nghe thấy âm thanh như truyền đến từ sân sau, vừa mới vào chăn đã lại bò ra, đánh thức chú Trần đang nằm cạnh o o dậy nói: "Hình như sân sau nơi của thanh niên trí thức xảy ra chuyện, ông đi với tôi qua nhìn một chút đi."

Chú Trần mơ màng đứng dậy mặc áo bông quần bông.

Đồng thời còn có một nhóm thôn dân cũng chạy đến, có người quan tâm, có người tham gia náo nhiệt.

Chờ người trong viện đến nhiều hơn, lúc này Lâm Ngọc Trúc mới dám mở cửa.

Vẻ mặt lo lắng của cô dần thả lỏng khi thấy chú thím Trần, cô thở ra một hơi.

Lâm Ngọc Trúc nhìn Triệu Hương Lan xuyên qua đám người, nếu bây giờ còn không biết tâm tư của người này thì cô chính là đồ đần rồi.

Cô càng tò hơn trong chuyện lần này Triệu Hương Lan chiếm bao nhiêu phần trăm.

Trong lòng Triệu Hương Lan run lên, đối phương đoán ra kế hoạch của cô ta rồi sao?

Từ đầu đến cuối cô ta không có ý hại đối phương nên vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.

Tốt xấu gì Vương Tiểu Mai cũng đã ở cùng với Lâm Ngọc Trúc một thời gian, cô ta vẫn có sự hiểu biết rõ ràng với Lâm Ngọc Trúc, hiếm có được một lần não xoay chuyển, cô ta không dám tin mà xoay người lại nhìn Triệu Hương Lan, giống như một lần nữa quen biết Triệu Hương Lan.

Cô ta lập tức tỉnh táo lại, chỉ sợ người ngốc nhất trong nơi này là cô ta.
Bình Luận (0)
Comment