Chương 273 - Anh đúng là một người đầu óc lanh lợi 2
Hà Viễn Phương nói không tính là rõ ràng.
Thế nhưng thôn dân lại cho rằng bọn họ đã nghe rõ ràng rồi.
Còn có một loại cảm giác bỗng chốc bừng tỉnh đại ngộ.
Trương Diễm Thu và Hà Viễn Phương muốn bàn hôn sự? Trương Diễm Thu đột nhiên không cưới nữa, đi thông đồng với người tính điểm, hai người lén lút ở đống cỏ khô suýt thì bị phát hiện, sau đó dứt khoát liên hợp hãm hại Hà Viễn Phương.
Vậy nửa đêm đẩy cửa của nữ thanh niên trí thức chính là người ghi công điểm? Sau đó vu khống cho Hà Viễn Phương giở trò lưu manh.
Nghĩ đến những việc mà Trương Diễm Thu từng làm, các thôn dân nhất thời tin luôn.
Các thôn dân ai cũng nhìn về phía Trương Diễm Thu với biểu cảm mở rộng tầm mắt.
Đây quả là một người độc ác....
Triệu Kiến Thiết dù thế nào cũng không ngờ được chỉ đi xem náo nhiệt, thế mà lại xem đến trên người mình. Phản ứng đầu tiên là nhìn về trưởng thôn, chỉ trông thấy trưởng thôn mặt mày xanh lét cũng đang nhìn về phía anh ta, bèn hoảng loạn vội lắc đầu, không thừa nhận nói: “Nói bậy, tôi căn bản không hề cùng Trương Diễm Thu lén lút với chả cỏ khô, anh ngậm máu phun người.”
Hà Viễn Phương giống như một người thật thà, chỉ vào Triệu Kiến Thiết nói không nên lời.
Ngay lúc này có một bác gái nhẹ giọng nói: “Í, hình như tôi còn trông thấy Triệu Kiến Thiết và Trương Diễm Thu từng lôi lôi kéo kéo.”
Giọng nói này tuy nhỏ, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại đặc biệt nổi bật.
Triệu Kiến Thiết nghe đến đầu đều phình to ra, phải nói đó đã là chuyện rất lâu về trước rồi, anh ta biết Trương Diễm Thu nhát gan, đùa giỡn hai cái cũng không biết phản kháng.
Có một đoạn thời gian khi buồn chán sẽ chiếm tiện nghi hai cái, trêu đùa một chút, sau đó nhìn thấy người này thanh danh càng ngày càng kém, người cũng gầy càng ngày càng khó coi, trong lòng có chút ghét bỏ, không còn trêu đùa nữa.
Không ngờ điều này lại trở thành thứ người ta buộc tội mình.
“Tôi không...” Triệu Kiến Thiết vô lực giải thích.
Trưởng thôn tức giận đến mức lông mày đều sắp bay lên, cái đồ phá nhà, mặt mũi của nhà họ Triệu bọn họ đều bị mất sạch rồi.
Trương Diễm Thu tức giận đến ngực phập phồng, hét lên: “Anh nói bậy, chẳng lẽ tôi còn cố ý đặt tấm ván gỗ này trước cửa Lâm Ngọc Trúc, tự mình dẫm lên để hại anh hay sao? Nếu giống như những gì anh nói, tôi dẫn anh đến chỗ này của Lâm Ngọc Trúc thì sao hại anh được?”
“Tấm ván đó nhất định là cô đã đặt đó trước, tâm tư của cô đúng là ác độc, vì hại tôi mà cái loại mưu kế này cũng có thể nghĩ ra được.” Hà Viễn Phương tức giận đến mức giọng nói cũng bắt đầu phát run.
“Cái này tôi biết, là khổ nhục kế.” Lại có thêm giọng nói rõ ràng của một bà thím truyền tới...
Lâm Ngọc Trúc… không phải, tấm ván của cô không phải để hại người, logic này không đúng.
Còn nữa, tấm ván gỗ này không phải do cô đặt sao?
Cô vẫn còn muốn xem xem Hà Viễn Phương còn có thể diễn được cái gì nữa,
Đột nhiên người ghi công điểm chợt gào khóc: “Cô cái đồ độc phụ, trước đây lôi lôi kéo kéo tôi muốn tôi ghi nhiều công điểm cho, tôi không đồng ý liền ghi hận trong lòng, hóa ra là đang đợi điều này.
Cô không muốn gả cho Hà Viễn Phương thì cô trực tiếp mở miệng nói là được, lấy tôi ra làm bạn diễn làm gì. Tôi nói hôm đó sao lại vừa đến đã lôi kéo tôi vào sau đống cỏ khô, nếu như không phải tôi ngay thẳng thì thật sự đã trúng kế của cô rồi.
Trưởng thôn, ả đàn bà này lợi dụng cháu, cháu căn bản chưa từng tới nơi ở của thanh niên trí thức, cũng chưa từng đẩy cái cửa nào, được thôi, hai người có phải muốn hợp lực hãm hại tôi không.” Câu chuyện đống cỏ khô cứ thế mà soạn ra, không bằng thuận theo bọn họ ném nồi.
Các thôn dân nhìn nhau, đây là có ý gì? Trương Diễm Thu và Hà Viễn Phương tự biên tự diễn?
Vậy mục đích là gì...
Ồ, rất có khả năng là Trương Diễm Thu bắt cá hai tay.
Người phụ nữ này lòng dạ đúng là đen tối, các thôn dân đều nhao nhao nghĩ vậy.
Lâm Ngọc Trúc lực bất tòng tâm nhìn người ghi công điểm, ông anh đúng là một người có đầu óc lanh lợi đó.
Hà Viễn Phương suy nghĩ một hồi, lập tức chuyển sang chủ đề khác, nhìn Trương Diễm Thu rồi đột nhiên ngồi phịch xuống đất nói: “Tiền trên người tôi đều đưa hết cho cô, lương thực cũng để cho mình cô ăn, tôi thắt lưng buộc bụng ăn ít đi hai miếng, như vậy… cô vẫn còn chưa vừa lòng sao?” Dứt lời một đại nam nhân liền bụm mặt khóc nức nở.
Các thôn dân nhìn nhau, thanh niên tri thức Trương ăn khô lau sạch[1] rồi liền muốn đá người ta đi.
[1]Thành ngữ ý chỉ lợi dụng triệt để xong không chịu trách nhiệm.
Ngay lập tức các thôn dân đều nổi giận, sao lại có thể ức hiếp người thật thà như vậy được cơ chứ.