Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 274 - Chương 274 - Trưởng Thôn Là Chức Mà Ai Cũng Có Thể Làm Sao 1

Chương 274 - Trưởng thôn là chức mà ai cũng có thể làm sao 1
Lúc này khỏi nói Trương Diễm Thu phản ứng không kịp, ngay cả Lâm Ngọc Trúc cũng đều có chút nghẹn họng nhìn trân trối.

Người cũng nghẹn họng nhìn trân trối còn có cả Lý Hướng Vãn, hai người nhìn nhau một cái, mãi không nói nên lời.

Người này ngày thường luôn mang bộ dáng hiền lành thành thật thế mà lại biết đổi trắng thay đen tới vậy...

Trương Diễm Thu đầu óc trống rỗng, chỉ một Hà Viễn Phương lên án thôi cũng đã khiến cho cô ta hết đường chối cãi, lại thêm cả Triệu Kiến Thiết từ không thành có, cô ta thầm nhủ trong lòng, toi rồi...

Người đã có chút đờ đẫn lắc đầu bẩm bẩm: “Tôi không có, không có, bọn họ nói dối, rõ ràng đều là người muốn chiếm tiện nghi của tôi.”

Triệu Kiến Thiết không phục ‘phi’ một cái nói: “Với cái bộ dáng xúi quẩy này của cô, ai mà thèm chiếm tiện nghi, đúng là biết tự dát vàng lên mặt mình ghê.”

Hà Viễn Phương trong bóng đêm khẽ híp mắt lại, chuyện giữa Trương Diễm Thu và Triệu Kiến Thiết là anh ta trong lúc vô tình liếc thấy, hôm nay quẳng chiếc nồi này ra ngoài, thật ra anh ta cũng không suy tính cái gì, nếu như không phải thấy Trương Diễm Thu là người Kinh Đô, anh ta sao có thể cần đôi giày rách này.

Nghĩ tới bộ dáng của Trương Diễm Thu khi vừa tới nông thôn cũng coi như là sạch sẽ gọn gàng, tốt hơn nhiều so với các cô gái của thôn Thiện Thủy, bây giờ gầy thành bộ dạng này cũng không có gì đáng sợ, chăm sóc tốt sẽ trở lại như xưa thôi, nuốt một ngụm nước miếng, hôm nay dù có nói gì cũng phải hủy đi mối hôn sự này.

Nghĩ tới mối quan hệ giữa Lâm Ngọc Trúc và Trương Diễm Thu, lòng anh ta trấn định hơn rất nhiều.

Lâm Ngọc Trúc không có khả năng sẽ giúp cô ta.

Trưởng thôn nhíu mày, nhìn đại đội trưởng ở bên cạnh đang nóng lòng, liền lập tức hỏi đến bạn cùng nhà Triệu Hương Lan, “Thanh niên tri thức Triệu, chuyện của hai người bọn họ cháu biết được bao nhiêu?”

Triệu Hương Lan hận không thể đuổi cổ cả hai người ra khỏi nơi ở của thanh niên trí thức, đôi mắt u ám nói: “Chuyện cháu biết được cũng không tính là nhiều, lúc nấu cơm đều là Hà Viễn Phương lấy nhiều lương thực hơn chút, chỉ dựa vào chút lương thực ít ỏi này của Trương Diễm Thu làm sao mà đủ ăn... Hôm nay hai người này còn cố ý bảo cháu ra ngoài đi dạo vài vòng, lúc ấy không nghĩ nhiều, hiện tại...”

Vương Tiểu Mai nhìn Hà Viễn Phương, lại nhìn Trương Diễm Thu, sau đó nhìn Triệu Hương Lan, đột nhiên nghi ngờ cuộc đời.

Trương Diễm Thu đột nhiên nổi giận, giương nanh múa vuốt muốn đánh Triệu Hương Lan, nhưng lại thua vì tấm ván gỗ đóng đinh dưới chân mình.

Lâm Ngọc Trúc... Trên thế giới này, lòng dạ của một số người quả nhiên là đen tối.

Trương Diễm Thu dường như nghĩ đến gì đó, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng mà quay người lại cầu xin Lâm Ngọc Trúc nói: “Ngọc Trúc, cô nói với bọn họ, cô hãy nói với bọn họ đi, tấm ván gỗ này rõ ràng là của cô.”

Lâm Ngọc Trúc lạnh nhạt nhìn cô ta, thừa nhận nói: “Tấm ván gỗ là của tôi.”

Các thôn dân… Thanh niên tri thức Lâm vẫn là người không dễ chọc như trước.

Tấm ván gỗ này hẳn là chuyên dùng để bắt trộm.

Vậy theo đó mà suy nghĩ, Hà Viễn Phương nói hình như có chút không đúng....

Tấm ván gỗ là của thanh niên tri thức Lâm, thế thì thanh niên tri thức Trương không phải diễn khổ nhục kế.

Hà Viễn Phương khiếp sợ nhìn Lâm Ngọc Trúc, cô không phải là nên giống như Triệu Kiến Thiết, Triệu Hương Lan, hung hăng dẫm đạp lên Trương Diễm Thu một cái sao.

Lâm Ngọc Trúc lạnh lùng nhìn anh ta, điều quan trọng là gì, trong lòng cô vô cùng rõ ràng, mặc kệ cô và Trương Diễm Thu có thù riêng hận cũ gì đi nữa, bây giờ chỉ muốn thanh trừ quả bom trước mắt này.

Với cái mạng tàn này của Trương Diễm Thu, cần gì cô phải cố ý trả đũa nữa.

“Nhất thời nói dối chung quy sẽ có trăm ngàn chỗ hở, trưởng thôn, gọi công an đi, đây đã không phải chuyện mà trong thôn có thể giải quyết rồi.” Lâm Ngọc Trúc lẳng lặng nói với trưởng thôn.

Trưởng thôn...

Lý Hướng Vãn nhảy lò cò ra nói: “Người ban đêm tới đẩy cửa nhà chúng cháu là một người đàn ông, không phải Trương Diễm Thu, chỗ chúng cháu có chứng cứ.” Mặc dù chứng cứ rất này rất mỏng manh, nhưng việc chính là để thuyết phục trưởng thôn gọi công an tới trước đã.

Dù có nói gì cũng không thể giữ ‘khối u ác tính’ Hà Viễn Phương này ở lại được.

Vừa nói gọi công an, các thôn dân liền có chút hoang mang, chuyện đều đã rõ ràng như vậy rồi, không cần phải gọi công an nữa đâu.

“Tôi muốn gọi công an, mấy người không thể tùy tiện chơi đùa tôi như vậy được.” Trương Diễm Thu trừng mắt đến sáng quắc, đúng, gọi công an, các thôn dân không tin cô ta, nhưng công an thì chưa chắc.

Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm, vẫn tạm được, chưa đến mức ngu xuẩn..
Bình Luận (0)
Comment