Chương 275 - Trưởng thôn là chức mà ai cũng có thể làm sao 2
Nhìn thấy trưởng thôn dường như vẫn còn do dự, Lâm Ngọc Trúc nhàn nhạt nói: “Dù gì vẫn là chuyện của thanh niên trí thức.”
Trưởng thôn dần dần sáng tỏ, sự việc này chủ yếu vẫn là chuyện của các thanh niên trí thức, không có liên quan quá nhiều với các thôn dân.
Còn về Triệu Kiến Thiết, lúc này trưởng thôn mới có chút phản ứng lại, thằng cháu trai không được thông minh cho lắm của ông ta hình như lúc nào cũng bị xỏ mũi dắt đi.
Càng nghĩ càng thấy không đúng, suy nghĩ của trưởng thôn đột nhiên sáng bừng lên, liền bắt đầu phân phó mấy chàng trai cường tráng trong thôn, đem nhốt Triệu Kiến Thiết rồi Trương Diễm Thu cùng với Hà Viễn Phương vào từng phòng riêng biệt.
Sau đó lại tìm mấy thôn dân đáng tin cậy về trông coi trước cửa phòng, ai cũng không được phép đi vào.
Thấy màn phân phó này, Lâm Ngọc Trúc đột nhiên đối với trưởng thôn phải nhìn bằng con mắt khác.
Dưới ánh mắt kính nể của Lâm Ngọc Trúc, trưởng thôn bỗng nhiên đứng thẳng lưng, tốt xấu gì ông ta cũng là trưởng thôn, sao có thể không hiểu được chút thường thức này?
Trưởng thôn là chức mà ai cũng có thể làm sao.
Điều khiến Lâm Ngọc Trúc không ngờ tới chính là, thôn Thiện Thủy thế mà còn có cả điện thoại bàn.
Lâm Ngọc Trúc: “...” Cái này cô thật sự không biết, cô tới đây nửa năm căn bản chưa từng tới căn phòng của cán bộ trong thôn kia.
Quả đúng y như lời Lâm Ngọc Trúc nói, nhất thời nói dối chung quy sẽ có trăm ngàn chỗ hở.
Trưởng thôn lén hỏi Triệu Kiến Thiết rốt cuộc có tham gia vào chuyện này không, Triệu Kiến Thiết lập tức phủ nhận, đến cả chuyện đống cỏ khô cũng là đối phương đổ oan cho anh ta.
Sắc mặt trưởng thôn trầm xuống, muốn kéo cháu trai ông ta xuống nước, còn phải xem xem có bản lĩnh đấy hay không, thấy ông ta không nói thêm gì nữa, Triệu Kiến Thiết bình tĩnh trở lại, cẩn thận suy nghĩ lại.
Công an không giống với thôn dân, chuyện gì cũng muốn chứng cứ.
Không có chính là không có.
Sau khi đồng chí công an tới, lần lượt thẩm vấn từng người, đối với Hà Viễn Phương là hỏi hết lần này đến lần khác.
Ví dụ như theo lời anh ta nói thì chuyện đống cỏ khô là buổi sáng hay là buổi chiều, địa điểm ở đâu, xảy ra vào ngày mấy tháng mấy.
Trải qua sự tình ngày hôm nay, cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất, đều hỏi tới hỏi lui tận mấy lần.
Hà Viễn Phương hoảng loạn cũng đã để lộ ra dấu vết.
Cộng thêm điều tra hiện trường tiền viện nơi ở của các thanh niên trí thức, rõ ràng có dấu vết tranh đấu, đối với điều này Hà Viễn Phương không thể nào biện giải nữa.
Còn có vết bạt tai trên mặt Trương Diễm Thu cũng là sự thật hết đường chối cãi.
Những lời lừa gạt thôn dân hồi nãy đến giờ phút này hiển nhiên không lừa nổi nữa .
Vào buổi sáng sau đêm Hà Viễn Phương đẩy cửa, Lâm Ngọc Trúc có kiểm tra dấu vết ngoài cửa phòng, từng dấu chân đều bị cô in ra tại hiện trường, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai còn bày tỏ lúc đó nhìn từ sườn cửa sổ thấy bóng dáng của đối phương là một người đàn ông, mặc dù không phải rất rõ ràng, nhưng chắc chắn đó là đàn ông…
Dáng người càng giống với Hà Viễn Phương hơn, Triệu Kiến Thiết vừa gầy vừa nhỏ so với bóng dáng kia thì khác biệt rõ ràng, hiển nhiên không phải là Triệu Kiến Thiết.
Triệu Kiến Thiết cũng lập tức giở quẻ, nói lúc ấy bị Hà Viễn Phương vu oan không còn cách nào khác, trong lúc hoảng loạn nói năng bậy bạ, bây giờ ở trước mặt đồng chí công an, anh ta muốn thẳng thắn nói rõ, anh ta căn bản không hề chui vào đống cỏ khô nào hết, hoàn toàn trong sạch với đồng chí Trương Diễm Thu.
Lúc ấy bởi vì thôn dân không tin tưởng Trương Diễm Thu, bị ép buộc đến không còn cách nào mới nói như vậy.
Triệu Hương Lan cũng bị truy hỏi, giữa Hà Viễn Phương và Trương Diễm Thu rốt cuộc có quan hệ gì.
Triệu Hương Lan lắp ba lắp bắp không nói nổi nguyên do.
Đồng chí công an nghiêm túc hỏi cô ta, theo như lời các thôn dân nói, lúc đó cô ta cũng có ý chỉ ra.
Triệu Hương Lan hoảng loạn nói năng lung tung, đến khi ra ngoài rồi không biết bản thân đã nói những gì nữa.
Khi tất cả chứng cứ lần lượt bày ra trước mặt Hà Viễn Phương, đồng chí công an thẩm vấn lại một lần nữa, Hà Viễn Phương bỗng chốc sụp đổ.
Có một câu nói thế này, thẳng thắn nhận khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.
Hà Viễn Phương tường tận kể lại đầu đuôi câu chuyện một lượt.
Trương Diễm Thu vì Lý Hướng Vãn mà chạy khỏi đó, Trương Diễm Thu cũng thừa nhận ngay tại hiện trường, nhưng cô ta nói, chỉ là trong lúc hoảng loạn tìm một cái cớ mà thôi, cô ta cũng không thật sự có suy nghĩ đi hại người.
Huống hồ đối tượng mà cô ta cầu cứu còn là người thân thể khỏe mạnh Lâm Ngọc Trúc.
Ừm, sau đó đồng chí công an hỏi Lâm Ngọc Trúc, tấm ván gỗ này...
Lâm Ngọc Trúc… để bẫy chuột?