Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 276 - Chương 276 - Truyền Thuyết Trên Giang Hồ 1

Chương 276 - Truyền thuyết trên giang hồ 1
Dù sao thì tấm ván gỗ này đã làm người khác bị thương, Lâm Ngọc Trúc và Trương Diễm Thu còn cần phải tự giải quyết với nhau một phen.

Lâm Ngọc Trúc nhìn tấm ván dưới chân Trương Diễm Thu, nghĩ ngợi, bồi thường đi.

Đối phương run lẩy bẩy, yếu ớt nói: “Hay là, coi như tôi mượn tiền, đủ tôi đi bệnh viện băng bó chữa trị là được.”

Lâm Ngọc Trúc...

Ở trước mặt đồng chí công an cô đừng có như thế chứ, cứ như cô là ác bá vậy.

Bên này bọn họ tạm thời không nói đến nữa.

Còn về phía Hà Viễn Phương bên đó thế mà lại khai ra Triệu Hương Lan.

Dựa theo suy đoán của Lâm Ngọc Trúc, Triệu Hương Lan cũng có vai trò quan trọng trong câu chuyện này.

Cô ta từng có ý ám chỉ Hà Viễn Phương, thậm chí còn từng xúi giục Hà Viễn Phương làm ra hành vi đêm hôm đó.

Sau đó Vương Tiểu Mai lại bị tra hỏi một vài chi tiết.

Đối với quá trình này, Vương Tiểu Mai cũng được coi là ngựa quen đường cũ, có gì thì nói nấy.

Từ lời khai của Vương Tiểu Mai, đồng chí công an cũng thu thập được một chút manh mối nhỏ.

Cuối cùng, mấy người Triệu Hương Lan và Hà Viễn Phương cùng với Trương Diễm Thu tất cả đều bị đưa đi.

Trương Diễm Thu chủ yếu là muốn lên thị trấn để chữa trị vết thương trên chân, vết thương của cô ta hiển nhiên không thể trì hoãn thêm được nữa.

Nếu như không phải xe không ngồi được nhiều người như vậy, có khi Lâm Ngọc Trúc cũng cần phải đi một chuyến.

Sau đó cô cần phải đưa một khoản tiền bồi thường cho Trương Diễm Thu.

Lâm Ngọc Trúc đau khổ móc tiền từ trong túi ra đưa cho Trương Diễm Thu.

Trương Diễm Thu yếu ớt nói: “Nếu như còn thừa thì khi tôi trở về sẽ trả lại cho cô.”

Biểu cảm vô cùng chân thành, trông có vẻ không giống như đang giả vờ.

Thế này khó xử quá.

Đồng chí công an dùng ánh mắt sâu xa nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái.

Lâm Ngọc Trúc cười cười: “Không cần, cô giữ lại mua chút thịt để bồi bổ đi.”

Trương Diễm Thu vâng vâng dạ dạ gật đầu.

Thân thể này của cô ta sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.

Từ đó về sau, Lâm Ngọc Trúc không biết là cô ở đồn công an đã là một nhân vật nhỏ có chút đề tài.

Họ nói ở thôn Thiện Thủy có một nữ thanh niên trí thức vô cùng lợi hại, từng chống lại bọn cướp, trêu chọc bà thím ở trong thôn, lại còn bắt cả chuột...

Nửa hôm đầu mặc dù có chút kích thích, nhưng coi như là đã đưa được người xấu ra trước công lý.

Nhìn căn phòng đen kịt trống không phía trước, Lâm Ngọc Trúc bày tỏ rất hài lòng.

Cuối cùng cũng có thể thanh tịnh đón năm mới rồi.

Các thôn dân ai nấy đều mang vẻ mặt tràn đầy hưng phấn trở về nhà, bọn họ bày tỏ vô cùng hài lòng.

Màn kịch lớn này xem thật sống động.

Có một số thôn dân mạch não rất kì lạ, Trương Diễm Thu bị thương nhận được tiền bồi thường, sớm biết vậy thì bọn họ cũng giả vờ không cẩn thận dẫm vào bẫy chuột một cái thì tốt, lỡ may cũng có thể nhận được tiền bồi thường thì sao.

Nếu không bồi thường tiền thì đền chút trứng gà cũng được.

Nhưng nghĩ đến việc bị bẫy chuột kẹp thì… vẫn nên bỏ đi thì hơn.

Nhưng có một người dám nghĩ dám làm.

Thím Lý Tứ trông thấy đồng chí công an đã đi khỏi, nhân lúc mọi người không chú ý bèn lặng lẽ di chuyển đến trước cửa phòng Lý Hướng Vãn.

Lý Hướng Vãn đang khập khiễng một chân cầm đèn pin ở bên kia vừa soi vừa tìm, muốn thu hồi mấy cái bẫy chuột còn lại, rốt cuộc vẫn bị chậm một bước.

Thím Lý Tứ tìm thấy một cái, sau đó hung hăng đạp lên.

Chỉ nghe thấy ôi một tiếng, dọa cho Lý Hướng Vãn giật nảy mình, cái chân bị thương đặt xuống đất, chạm tới miệng vết thương khiến nó co rút đau đớn.

Lâm Ngọc Trúc lần theo tiếng nói phát ra chạy tới đây, giọng nói này nghe quen tai quá.

Còn có một số thôn dân vẫn chưa rời đi cũng chạy lại đây xem náo nhiệt.

Lý Hướng Vãn cạn lời nhìn thím Lý Tứ, đang làm cái gì đây?

“Ai ui, chân của thím, chắc chắn là gãy rồi, cháu phải đền tiền cho thím, cũng không cần cháu đền tiền, cháu bảo trưởng thôn thả con trai thím ra.”

Lâm Ngọc Trúc khẽ liếm môi, trưởng thôn bao che cho con, đã sớm lặng lẽ thả Lý Đại Sơn về nhà rồi, thím Lý Tứ ở đây xem náo nhiệt vẫn chưa biết gì.

Nếu như không phải sợ người già cả không chịu đựng nỗi, cô thật sự muốn vô tình mà cười lớn một trận.

Lý Hướng Vãn...
Bình Luận (0)
Comment