Chương 278 - Quá nhát gan 1
Lâm Ngọc Trúc tim đập thật mạnh, cái này không phải là cô hiểu lầm chứ!
Tự dưng hỏi tuổi có phải có ý về phương diện đó hay không?
Không thể nào giống như mấy bà thím muốn giới thiệu đối tượng cho đó chứ.
“Sang năm là 17 tuổi rồi.” Nói xong, Lâm Ngọc Trúc thấy trong lòng bất an.
Hỏi cô tại sao lại cảm thấy bất an, cô thật sự sợ câu nói tiếp theo của đồng chí lão Thẩm là: tôi có một đồng nghiệp, điều kiện...
Vừa nghĩ đến đây không khỏi rùng mình một cái.
Chỉ nhìn thấy đối phương gật gật đầu, vẻ mặt có hơi cứng lại một chút.
Bị cô nắm bắt được rồi, đây là chê cô tuổi tác nhỏ hả?
Chỉ có thể nói suy đoán của Lâm Ngọc Trúc cũng không hoàn toàn sai.
Thẩm Bác Quận thầm nói trong lòng, cô nhóc này quá thông minh lanh lợi, nói chuyện, đối nhân xử thế đều không hợp với cô gái tầm tuổi này như cô, nên vẫn cứ coi nhẹ tuổi tác của đối phương, bây giờ mới biết cô lại nhỏ như vậy.
Nhỏ đến mức muốn đi đăng ký kết hôn phải thêm mấy năm nữa...
Giống như bị dội một chậu nước lạnh vậy, dội cho cả người anh bỗng chốc tỉnh táo lại.
Còn nhỏ như vậy mà lại chạy tới đây trêu đùa, đúng là tạo nghiệt mà.
“Sau này nếu như có phiền phức gì thì cứ đi tìm anh Bàn Tử hoặc là tôi... cô còn trẻ tuổi như vậy, rất dễ bị bắt nạt, đã nhận một tiếng anh Thẩm của cô rồi thì không thể nào để cô gọi không công như vậy được.”
Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu nhìn đối phương, vẫn là thái độ ôn hòa như cũ, nhưng...
Sao cô cứ có một loại cảm giác như tỏ tình xong bị từ chối vậy nhỉ?
Hôm nay khả năng cô có chút không bình thường.
Sau đó tùy tiện tán dóc đôi ba câu, Thẩm Bác Quận liền đứng dậy muốn đi, theo như Lâm Ngọc Trúc thấy, khi đồng chí lão Thẩm rời đi lại có một cảm giác như chạy trối chết vậy.
Đến khi tiễn người ra đến ngoài cổng, người này mới nói với cô: “Chuyện trường học hẳn đã quyết định xong rồi, đợi thôn trưởng của các cô lên thị trấn mở cuộc họp lần nữa là sẽ nhận được thư.”
Lâm Ngọc Trúc mở to mắt, những cảm xúc lung tung rối loạn như tơ như đâu đó ngay lập tức bay đi mất, phản ứng đầu tiên đó là cười hì hì nịnh nọt nói: “Cảm ơn anh Thẩm ạ, anh Thẩm đúng là một người nhiệt tình, chuyện này làm phiền anh nhiều rồi.”
Nhìn cô nhóc nghịch ngợm đáng yêu giống như một bé hồ ly lông xù.
Thẩm Bác Quận đè nén lại sự rung động trong lòng hỏi: “Cô có cần giúp tìm chút quan hệ trên thị trấn không?”
Lâm Ngọc Trúc cân nhắc một chút, không cắt đứt cuộc trò chuyện: “Nếu như bên này tôi không làm nổi, đến lúc đó có khả năng sẽ làm phiền anh Thẩm một chút, mong anh đừng ghét bỏ.”
Thẩm Bác Quận khẽ cười một tiếng nhẹ nhàng như gió thoảng nói: “Sẽ không đâu, vậy, tôi đi trước đây.”
Nhìn theo bóng người đang dần dần đi xa, tâm tình Lâm Ngọc Trúc có hơi phức tạp.
Cô cứ có cảm giác như vịt tới bên miệng rồi lại bay đi vậy nhỉ...
Có thể do cô đơn quá lâu nên đột nhiên bị sắc đẹp làm mê hoặc tâm trí chăng?
Tất thảy mọi thứ đều là hư không, Lâm Ngọc Trúc đặc biệt trở về không gian, mở hộp sắt ra, sau khi nhìn tiền trong hộp, đàn ông gì đó đều đã là mây bay~
Thần trí của cô khôi phục trở lại rồi.
Cô ở bên này vô cùng tiêu sái.
Thẩm Bác Quận hứng tuyết bay đầy trời, chân đạp xe đạp, trong lòng hỗn loạn vạn phần.
Một người hơn hai mươi mấy tuổi thích một cô gái mười mấy tuổi, có phải có chút không bình thường hay không...
Khi về đến nhà, Lý Bàn Tử đang soi gương ngắm trái ngắm phải, nhìn thế nào vẫn thấy béo.
Bàn Tử thấy anh mình vẻ mặt ngưng trọng bước vào nhà thì chớp chớp mắt.
“Anh, sáng nay anh đi đâu vậy?”
Thẩm Bác Quận không trả lời, chỉ kể lại chuyện tối hôm qua của thôn Thiện Thủy.
Bàn Tử nghe xong vẻ mặt hoang mang nói: “Thế em đi thôn Thiện Thủy một chuyến đã.”
Nói xong liền vội vội vàng vàng lấy khăn quàng cổ đã đan xong bỏ vào trong túi.