Chương 279 - Quá nhát gan 2
Khi ra đến cửa lại quay người hỏi: “Anh, có cần em mang khăn quàng đi tặng em Tiểu Lâm hộ anh không?” Lần này đúng lúc anh ta mang khăn quàng đi tặng, không thể để anh ta một người mà tặng hai lần được.
Như thế hình như có hơi kỳ quái.
Thẩm Bác Quận lắc đầu: “Không cần nữa.”
Bàn Tử ngơ ngác gật đầu, trong lòng nhớ đến Vương Tiểu Mai bèn quay người rời đi.
Đến khi anh ta đạp xe đi được nửa đoạn đường rồi mới nghĩ ra, anh của anh ta sao lại đột nhiên không tặng nữa?
Có phải sáng nay tới thôn Thiện Thủy rồi không? Tự mình tặng khăn rồi?
Đợi Lý Bàn Tử ra ngoài, Thẩm Bác Quận lấy chiếc khăn quàng đã đan xong ra để vào dưới đáy hòm.
Sau đó đứng đơ ra tại chỗ thật lâu không nói gì.
Không bình thường thì không bình thường.
Chỉ là, anh không muốn đối phương cho rằng anh là kẻ lừa đảo.
Đợi cô lớn hơn chút nữa... đợi anh ổn định rồi, là có thể chân chính giúp được cô.
Nếu như đến lúc đó bên cạnh cô vẫn chưa có ai, anh...
Thở dài một hơi, lớn hơn năm tuổi, chắc là sẽ không cảm thấy anh trâu già gặm cỏ non đâu nhỉ...
Dù thế nào Lâm Ngọc Trúc cũng không ngờ tới, thời buổi này rồi còn có người tới tận cửa tìm một bóng đèn để đi cùng.
Khi Lý Bàn Tử gõ cửa với khuôn mặt cười nịnh nọt.
Lâm Ngọc Trúc từ trên mặt đối phương nhìn được sự hèn nhát to lớn!
Lý Bàn Tử vặn vẹo thân thể, ấp a ấp úng nói: “Em gái, em cùng anh đi qua phòng bên một chuyến nha.”
Lâm Ngọc Trúc...
Sau đó hai người cùng đi gõ cửa phòng Vương Tiểu Mai.
Chào đón bọn họ là khuôn mặt với quầng thâm mắt to đùng, tràn đầy mông lung của Vương Tiểu Mai.
Lý Bàn Tử có chút áy náy nói: “Em Tiểu Mai, có phải đã làm phiền em rồi không?”
Vương Tiểu Mai ngáp một cái, lắc đầu.
Sau khi ba người vào phòng rồi ngồi xuống, Lý Bàn Tử dùng người cũng khá thuận tay nói: “Nghe em Tiểu Lâm kể chuyện tối hôm qua của các em, anh đặc biệt tới đây xem xem, các em không xảy ra chuyện gì chứ?”
Nhìn dáng vẻ ngủ không ngon giấc này có phải bị dọa sợ rồi không.
Trên mặt lập tức lộ vẻ quan tâm.
Lâm Ngọc Trúc...
Vương Tiểu Mai lại ngáp thêm một cái nữa rồi nói: “Em khá ổn, người hôm qua bị thương là một nữ thanh niên trí thức khác của viện chúng em, còn em… không sao hết.”
Lý Bàn Tử gật đầu, lòng yên tâm hơn rất nhiều, đầu ngón tay căng thẳng móc móc túi xách, không biết nên tặng khăn quàng như thế nào.
Chỉ biết cắm cúi đan thôi, chưa nghĩ tới tặng như thế nào.
Bầu không khí trong phòng bỗng dần dần tràn ngập gượng gạo.
Trừ Vương Tiểu Mai ra, hai người còn lại đều cảm nhận được.
Cuối cùng Lý Bàn Tử vẫn không có dũng khí lấy khăn quàng ra, lúc cùng Lâm Ngọc Trúc ra ngoài, ủ rũ cúi đầu xuống.
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nói với Lý Bàn Tử: “Anh Bàn Tử, anh như vậy...” quá nhát gan rồi.
Cô nhìn thôi còn thấy sốt ruột.
Lý Bàn Tử gãi đầu nói: “Em gái, em nói xem, anh có nên đợi gầy một tí rồi bày tỏ không?” Anh ta thấy tên Chương Trình đó trông khá đẹp trai, bản thân có chút không bì nổi.
Lâm Ngọc Trúc bất đắc dĩ nhún vai, “Anh Bàn Tử, em cảm thấy đàn ông quan trọng nhất phải là kiểu bễ nghễ thiên hạ, anh toàn nổi lên sự tự tin mù quáng.
Đàn ông ấy, không được hèn nhát, mặc dù anh bụng hơi lớn, hơi nhiều thịt một chút, nhưng thời đại này có thể ăn đến béo như vậy chứng tỏ điều gì?”
“Chứng tỏ điều gì?”
“Chứng tỏ anh có bản lĩnh, vẻ bề ngoài chỉ như mây khói, anh Bàn Tử, anh phải tự tin lên.” Lâm Ngọc Trúc cổ vũ nói.
Đừng quan tâm có thể theo đuổi được hay không, sĩ khí bên mình không thể suy sụp trước được.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy cần phải lừa gạt một xíu.
Lý Bàn Tử đột nhiên ưỡn cái bụng mập mạp ra.
Anh ta cũng không phải không có ưu điểm.
Sau đó, không có sau đó nữa.
Đến khi Lý Bàn Tử về nhà, lấy khăn quàng màu đỏ từ trong túi ra, ngồi trên giường thở ngắn than dài.
Thẩm Bác Quận...