Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 287 - Chương 287 - Một Cô Gái Đẹp Như Vậy, Đáng Tiếc Quá! 2

Chương 287 - Một cô gái đẹp như vậy, đáng tiếc quá! 2
Hai người vừa đi vào thì thấy toàn bộ Cung Tiêu Xã ồn ào, ầm ĩ không thôi. Nhân viên của Cung Tiêu Xã gân cổ gào, nhưng tiếng của bọn họ nhanh chóng hòa vào tiếng nói của quần chúng nhiệt tình.

Còn hàng hóa trên kệ thì giảm bớt với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Hoàn cảnh ầm ĩ như vậy lại không làm Lâm Ngọc Trúc cảm thấy khó chịu, ngược lại cô rất thích, bởi vì cô thấy được không khí sinh hoạt nồng đậm.

Nhịp sống ở đây không vội vã khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, không có sự thờ ơ lạnh nhạt giữa người với người.

Tuy rằng thời đại này khổ nhưng ai cũng vô cùng nhiệt tình, cứ tiến về phía trước một cách tích cực như vậy.

Khi Lâm Ngọc Trúc đang nhìn đám người hỗn loạn, cảm nhận hơi thở khác biệt.

Thì bả vai của cô bị chạm nhẹ.

Cô nghiêng đầu nhìn thì thấy đôi mắt dịu dàng kia, cô lập tức cười cong mắt, gân cổ kêu lên: “Anh Thẩm.”

Đối phương gật đầu, cũng nghiêng đầu rồi lớn tiếng hỏi: “Đến mua đồ sao?”

“Vâng, tôi tùy tiện dạo, còn anh thì sao?”

Đến khi Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai ra khỏi Cung Tiêu Xã, bên cạnh hai người còn có Lý Bàn Tử và Thẩm Bác Quận.

Hai người xách theo không ít đồ vật, Lý Bàn Tử còn cầm giấy đỏ.

Vương Tiểu Mai hơi tò mò hỏi: “Anh Bàn Tử, anh mua nhiều giấy đỏ như vậy làm gì đó?”

“Ha ha, anh chuẩn bị làm đèn lồng, cũng không thể nhà người khác có treo mà nhà bọn anh thì trống được.”

“Anh Bàn Tử không về nhà ăn tết sao?” Lâm Ngọc Trúc tò mò hỏi.

Lý Bàn Tử gãi đầu, thở dài: “Em cũng biết quan hệ giữa anh và mẹ kế mà, trở về chỉ cảm thấy không thoải mái, cho nên anh không về.”

Lý Bàn Tử nói xong thì phát hiện hai cô gái đối diện có vẻ mặt quái lạ.

Lâm Ngọc Trúc đoán được một chút nguyên nhân hậu quả.

Nhưng Vương Tiểu Mai thì không, cô ta nhớ ra tin đồn của Bàn Tử, trong lòng vô cùng rối rắm, rốt cuộc Bàn Tử là người tốt hay người xấu?

Thẩm Bác Quận nhướng mày, có gì mà anh không biết sao?

Biết Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai muốn đến tiệm cơm Quốc Doanh, Lý Bàn Tử lập tức quyết định đi cùng.

Thẩm Bác Quận cũng đi theo.

Người ở tiệm cơm Quốc Doanh cũng nhiều.

Đến khi bọn họ vào nhà thì nghe được người phục vụ ở cửa sổ gọi: “Đồ ăn đều được chọn rồi, không nhận đơn nữa.”

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai lập tức dừng ở cửa.

Bọn họ đến đây vô ích rồi à?

“Chị Tiểu Mai, chị nói không sai, chị đến ăn tiệm cơm Quốc Doanh, bắt đầu đi chị.”

Lý Bàn Tử khó hiểu, không phải nói không còn đồ ăn sao? Ăn kiểu gì bây giờ?

Vương Tiểu Mai: …

Thấy Vương Tiểu Mai hơi hụt hẫng, Lý Bàn Tử vội vàng nói: “Không sao, hiếm lắm hai em mới đến một chuyến, không bằng đến nhà anh, nếm thử tay nghề của anh. Không phải anh khoác lác đâu, khả năng nấu nướng của anh không kém đầu bếp ở Quốc Doanh.”

Thẩm Bác Quân khẽ ho một tiếng.

Vương Tiểu Mai hơi do dự, vô duyên vô cớ đến nhà người ta ăn cơm không được hay lắm.

Lâm Ngọc Trúc thì biết tâm tư của Lý Bàn Tử, nhưng cô hơi do dự.

Người ta nói con gái lúc yêu thì không nên chiếm quá nhiều lợi lộc của người con trai.

Thẩm Bác Quận khẽ thở dài, con bé này…

“Chỗ làm cho không ít phúc lợi, hai bọn tôi có ít thời gian nấu ăn, nguyên liệu thì để một bên chứ không được xử lý, nói không chừng ngày nào đó chúng sẽ hỏng. Nếu các cô ngại thì cứ đưa phí vất vả cho Bàn Tử là được.” Thẩm Bác Quận bình tĩnh nói.

Lý Bản Tử đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Bác Quận. Anh, sao có thể lấy tiền của người ta được?

Thẩm Bác Quận nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, không để ý.

Lâm Ngọc Trúc nhìn Thẩm Bác Quận, đúng là lo lắng thay em mình.

Dù sao cũng nhận một đống than của người ta, hay là cô bán Vương Tiểu Mai luôn.

“Vậy làm phiền anh Bàn Tử rồi.” Lâm Ngọc Trúc da mặt dày nói.

Vương Tiểu Mai: ? Cô ta cảm thấy có gì đó không đúng.
Bình Luận (0)
Comment