Chương 288 - Sao tai vẫn còn đỏ? 1
Nơi ở của Bàn Tử và Thẩm Bác Quận là dãy nhà trệt đằng sau cục cảnh sát, an ninh của nơi này tốt nhất toàn thị trấn.
Ừm, cũng là nơi dù Lâm Ngọc Trúc có đi khắp hang cùng ngõ hẻm thì cũng sẽ không đến.
Dù sao mười công an thì có tám người ở đây.
Chỉ cần người có đầu óc thì sẽ không đến đây bán đồ.
Khi đoàn người đang đi thì ngang qua một bác gái, thấy Thẩm Bác Quận và Lý Bản Tử ở đằng xa liền cười chào hỏi: “Bàn Tử, Tiểu Thẩm, dẫn bạn gái về nhà chơi sao?”
Lý Bàn Tử ú a ú ớ, hơi xấu hổ.
Phải nói một người mọi khi rất thông minh bây giờ lại sững sờ như đứt dây cót.
Bác gái cười quan sát Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc, còn thắc mắc ai là bạn gái của ai.
Khi nhìn Lâm Ngọc Trúc, đôi mắt của bà ta sáng lên một chút, vừa định nói gì thì đã bị cản lại.
Thẩm Bác Quận điềm tĩnh nói: “Thím Tôn, đều là em gái của bạn, xuống nông thôn cũng không dễ dàng nên bảo chúng cháu chăm sóc giúp.”
Vương Tiểu Mai hơi lo lắng, cô ta khẽ nói với Lâm Ngọc Trúc: “Hay là chúng ta đi thôi?”
“Bình tĩnh đi!” Da mặt của Lâm Ngọc Trúc khá dày, sao có thể bị đôi ba câu của mấy bác gái dọa?
Vì để cuộc sống của Vương Tiểu Mai trở nên phong phú, bọn họ phải kiên trì một chút.
Thím Tôn lập tức thu lại ánh mắt đánh giá, tin hay không cũng giấu ở trong lòng, không trêu bọn họ nữa.
Bà ta còn ngại ngùng giải thích: “Này, là thím hiểu lầm, vậy thím đi mua chút đồ, nếu có rảnh thì nhớ ghé nhà thím chơi.”
Lý Bàn Tử và Thẩm Bác Quận vội cười gật đầu.
Đợi thím Tôn đi rồi, Bàn Tử thở hắt ra.
Anh ta sợ nếu thím Tôn cứ nói tiếp thì sẽ dọa hai cô chạy mất.
Đến khi vào sân, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai bắt đầu quan sát, sân gọn gàng, ngoài hai chiếc xe đạp thì không có thứ gì khác.
À, còn có một nhà kho chuyên để than.
Không khó nhìn ra đây là một nơi bị chủ nhân bỏ trống, không có hơi thở sinh hoạt.
Tiếp tục đi vào, bọn họ thấy một căn nhà bằng gạch nhỏ có một phòng ngủ và một phòng bếp, mở cửa là phòng bếp, bên trong là phòng khách kèm phòng ngủ, tủ đất được đặt trên giường đất, được dọn dẹp rất gọn gàng.
Bên phải giường đất có một tủ kéo, có vài thứ đồ linh tinh trên tủ kéo nhưng rất ngay ngắn, không hề lộn xộn.
Bên cạnh cửa sổ cái cái bàn tròn, bên trên có phích nước nóng, còn có cái khay, trong khay có bình trà và mấy cái ly được úp lại.
Và mấy cái ghế được để ven bàn.
Ừm, đồ dùng cũng chỉ có như vậy, rất đơn giản rõ ràng.
Tuy nhà không lớn nhưng cửa sổ sáng ngời, làm cho căn nhà trở nên rộng rãi thoáng mát hơn.
Trông rất thoải mái.
Điều làm Lâm Ngọc Trúc cảm thấy bất ngờ là phòng ở của con trai lại sạch sẽ như vậy.
Thiện cảm của cô dành cho hai người lại tăng lên.
Vương Tiểu Mai hơi hâm mộ, cô ta nhớ đến căn phòng đất nhỏ ở điểm thanh niên trí thức thì thầm cảm thán. Khi nào cô ta mới có một căn nhà gạch cho mình đây?
Lý Bàn Tử thấy căn phòng gọn gàng thì thầm thở phào nhẹ nhõm, may là ngày nào anh của anh ta cũng buộc dọn dẹp nhà cửa.
Anh ta đặt toàn bộ đồ vật mua được lên sàn, sau đó nói với hai cô: “Hai em mau ngồi, vừa lúc cơ quan phát thịt lợn và cá hố, đợi chút, hôm nay anh chiên cá hố cho hai đứa rồi nấu thịt kho tàu. Hai em còn muốn ăn gì không?”
Vương Tiểu Mai chỉ quen chiếm lợi từ người ngoài, chứ người quen thì cô ta rất ngại.
Lý Bàn Tử vừa dứt lời thì cô ta liền vội nói: “Đủ rồi, bọn em không ăn được nhiều như vậy.”
“Ha ha, đâu có nhiều, một mình Tiểu Lâm có thể ăn hết một đĩa thịt kho tàu.” Bàn Tử cười trêu ghẹo.