Chương 289 - Sao tai vẫn còn đỏ? 2
Đôi mắt phượng của Thẩm Bác Quận trở nên lạnh lùng, anh đạp vào mông của Bàn Tử một cái, nói: “Sao cậu nói nhiều vậy? Nghe nói hai ngày trước đồn cảnh sát phát gà sống cho người nhà, cậu đi làm một con đi!”
Bàn Tử nhận lấy ánh mắt như dao của Lâm Ngọc Trúc, lúc này anh ta mới nhận ra lời của mình đắc tội với người ta, anh ta lập tức sợ hãi, chạy đi nhanh như chớp.
Vương Tiểu Mai như đứng đống lửa, như ngồi đống than, không biết vì sao nhưng lòng cô ta cảm thấy rất lạ.
Nhưng cô ta nghĩ có Lâm Ngọc Trúc ở đây, cô ta cũng sẽ không sợ.
Thẩm Bác Quận đi đến tủ kéo, lấy hộp trà ra rồi đi đến bên bàn, bỏ lá trà vào ấm, sau đó duỗi tay lấy phích nước nóng rót nước vào bình trà.
Lâm Ngọc Trúc lén nhìn, ôi, tùy tiện rót nước mà cũng đẹp như vậy.
Cô thấy bàn tay với khớp xương rõ ràng, ngón tay vừa dài vừa mảnh khảnh, không khỏi nhìn chằm chằm.
Thẩm Bác Quận vừa rót nước vừa liếc nhìn Lâm Ngọc Trúc.
Phát hiện đối phương đang nhìn tay mình, không khỏi nhìn theo, bàn tay này làm sao vậy?
Vương Tiểu Mai ngẩng đầu nhìn Thẩm Bác Quận, há miệng, rồi lại nhịn không được mà lên tiếng nhắc nhở: “Anh Thẩm, nước đầy.”
Thẩm Bác Quận lập tức hoàn hồn, anh nhấc tay lên, nước trong phích không chảy ra nữa. Anh vội ho nhẹ một tiếng để giấu cảm xúc xấu hổ, bình tĩnh nói: “Ngại quá, vừa rồi tôi nghĩ chút chuyện nên không để ý.”
Anh nhanh chóng đậy nắp bình trà, tiếp tục rót nước cho hai người.
Vương Tiểu Mai dán mắt vào ly trà, sợ đối phương lại rót quá nhiều nước.
Không phải cô ta sợ tốn nước mà là sợ nước làm bỏng tay cô ta.
Đến khi Thẩm Bác Quận rót nước cho Lâm Ngọc Trúc, cô sờ mũi, thầm niệm: Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc, Sắc tức thị Không, Không tức thị…
Có thể nói tự thôi miên có hiệu quả, khi nước được rót xong, ánh mắt của Lâm Ngọc Trúc trở nên trong veo, cô cười khanh khách rồi nói: “Cám ơn anh Thẩm.”
Thẩm Bác Quận hơi mím môi, cả người hơi cứng đờ, nói: “Để tôi tìm đồ ăn cho hai người.”
Anh lại lục lọi tủ ngăn kéo.
Chốc lát sau, trên bàn có đậu phộng, hạt dưa, kẹo sữa và mứt hoa quả.
Khi Thẩm Bác Quận đặt mứt hoa quả lên bàn.
Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc không hẹn mà cùng nhìn nhau “ồ” lên một tiếng.
Thẩm Bác Quận nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc nhìn nhau, rối rít lắc đầu nguầy nguậy.
“Không có gì.” Lại là trăm miệng một lời.
Thẩm Bác Quận nhìn hai người, cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Anh mua mứt hoa quả này từ trong tay người khác, xem phản ứng của hai người, e rằng đã dây vào.
Anh thầm thở dài, đột nhiên lại có chút hiểu ra. Bọn họ xa nhà, ngoài bản thân thì hai cô còn có thể dựa vào ai?
Ánh mắt khi nhìn Lâm Ngọc Trúc cũng trở nên dịu dàng, lại xen lẫn chút đau lòng.
Lâm Ngọc Trúc ngậm một viên mứt hoa qua, chua chua ngọt ngọt, không sai, là do Ba Béo nhà cô làm.
Cô vô thức ngẩng đầu, vừa vặn va phải ánh mắt của Thẩm Bác Quận.
Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa lóe lên.
Trong đó còn có cảm xúc kỳ lạ khó nói.
Tim của Lâm Ngọc Trúc còn chưa kịp đập thì Lý Bàn Tử đã cầm một con gà sống kêu thảm thiết và hơi lạnh vào nhà.
Sau khi vào nhà, anh ta vui vẻ nói: “Con gà mái này là của nhà anh Đỗ, béo tốt, phúc lợi của cơ quan bọn họ tốt thật.”
Vương Tiểu Mai lập tức nhìn qua, nói phụ họa: “Gà rất béo, hay là anh Bàn Tử nuôi tiếp để tết giết, xào cho chúng em hai món chay là đủ rồi.”
“Em Tiểu Mai, đừng khách sáo, yên tâm, về khả năng bắt gà thì anh vẫn có.”
Vương Tiểu Mai nghĩ thầm, tôi biết anh có khả năng này, nhưng bữa cơm của anh tốn không ít tiền.
Sau này sao còn có thể…
Vương Tiểu Mai xoay người, chuẩn bị giao lưu bằng ánh mắt với Lâm Ngọc Trúc.
Thì cô ta phát hiện đối phương đang vùi đầu cắn hạt dưa, không hề nhìn cô ta. Còn nữa, căn phòng này không lạnh, sao tai của cô vẫn còn đỏ vậy?