Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 293 - Chương 293 - Gây Ra Tội Lớn Rồi 2

Chương 293 - Gây ra tội lớn rồi 2
Vương Tiểu Mai nhìn Lâm Ngọc Trúc rất lâu.

Lâm Ngọc Trúc bị nhìn chằm chằm đến mức nổi da gà thì nghe thấy đối phương nói: "Sao trên vai cô lại có một người tí hon vậy, đầu đội mũ đỏ thế, trông cũng đáng yêu đấy chứ!"

Lâm Ngọc Trúc...

Nét mặt Lý Bàn Tử hoảng hốt, lập tức ra ngoài tìm bác sĩ.

Sau đó bác sĩ tới xem xét, nói rằng không có vấn đề gì lớn, tiếp tục quan sát đi.

Thẩm Bác Quận nhìn Lý Bàn Tử với vẻ mặt phức tạp: "Tôi quay về nấu chút cháo đi!"

"Anh, làm phiền anh rồi!" Bàn Tử nói bằng giọng khàn khàn.

Vương Tiểu Mai chỉ vào bóng lưng của Thẩm Bác Quận nói: "Người tí hon đã chạy lên vai anh ta rồi."

Lý Bàn Tử lại càng thêm tự trách.

Lâm Ngọc Trúc không thể hình dung ra được tâm trạng của mình lúc này, cô chỉ cảm thấy không biết phải làm sao.

Sau đó trong phòng bệnh về cơ bản đều chỉ có một mình Vương Tiểu Mai nói chuyện, Lâm Ngọc Trúc và Lý Bàn Tử đều cảm thấy nặng nề.

Thẩm Bác Quận về tới nhà nhóm lửa nấu cháo, lúc cởi áo bông đặt ở trong phòng, thuận tiện còn liếc mắt nhìn lên giường, cánh tay lập tức cứng đờ, ánh mắt dừng lại trên mấy cuộn len đỏ.

Len mua thừa ra, Lý Bàn Tử nói là để hôm nào mang về nhà cho mẹ anh ta, có vẻ như muốn đan gì đó nhưng vẫn chưa thu dọn.

Thẩm Bác Quận cụp mắt xuống, sau đó đảo mắt nghĩ lẽ nào hai cô nhóc này đã nhìn thấy rồi, hơn nữa còn hiểu nhầm chăng?

Càng nghĩ anh càng cảm thấy có thể chính bởi sự hiểu nhầm này.

Thẩm Bác Quận...

Đợi nấu xong cháo, Thẩm Bác Quận suy nghĩ một lát, cảm thấy vẫn nên lấy chiếc khăn quàng cổ màu đỏ ở dưới đáy hòm ra.

Ra khỏi cổng lại rẽ tới cung tiêu xã, đến khi anh bước ra trong tay đã có thêm một chiếc túi lưới, bên trong đựng hai lọ đào vàng đóng hộp, sau đó chạy thẳng tới tiệm cơm quốc doanh.

Bởi vì tới sớm nên Thẩm Bác Quận lại xếp hàng một lúc đã mua được cơm, lúc này anh mới đóng gói tới bệnh viện.

Đợi đến khi Thẩm Bác Quận phong trần mệt mỏi quay trở lại thì Vương Tiểu Mai lại ngủ thiếp đi rồi.

Thẩm Bác Quận nhẹ bước chân, chầm chậm đặt đồ lên bàn, để tránh quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi.

Anh quay người ra khỏi phòng rồi lại quay trở lại, trong tay có thêm một băng ghế, ngồi xuống giữa Bàn Tử và Lâm Ngọc Trúc.

"Trong phòng có gió lùa, cô cầm lấy cái này đắp đi, quàng thêm cả chiếc khăn này nữa."

Nói xong liền móc từ trong túi đeo vai ra một tấm thảm len mỏng đắp lên đùi của Lâm Ngọc Trúc, sau đó lại lấy ra một chiếc khăn quàng cổ len màu đỏ mới tinh muốn quàng lên cho Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc ngả người ra sau né tránh, nhìn thấy cánh tay của Thẩm Bác Quận cứng đờ giữa không trung, suy nghĩ một lát, cô cảm thấy vẫn cần phải nói rõ ràng: "Anh Thẩm, nếu như anh có người yêu rồi thì đừng đối xử tốt như vậy với người khác, sẽ dễ bị hiểu lầm đấy!"

Lý Bàn Tử đang bận đau lòng tự trách ngẩng đầu lên nhìn Lâm Ngọc Trúc, anh ta chớp mắt không hiểu: "Anh, anh có người yêu rồi sao?"

Lâm Ngọc Trúc trước đó còn dùng vẻ mặt nhìn tra nam để nhìn Thẩm Bác Quận, vừa nghe Bàn Tử nói thế liền có chút hoang mang.

... Trong chuyện này có hiểu nhầm sao?

Lại nhìn chiếc khăn trong tay Thẩm Bác Quận, quả thực là giống y hệt loại len đỏ trong khe hở trên giường.

Hửm?

Thẩm Bác Quận khẽ cười một tiếng, lông mày nhướn lên, hỏi ngược lại cô: "Ai nói với cô là tôi có người yêu?"

Giọng nói trầm thấp đáng chết khiến người ta rung động.

Lâm Ngọc Trúc nuốt nước bọt, có chút xấu hổ, ánh mắt liếc về phía Bàn Tử.

Thân hình như beo như hổ của Lý Bàn Tử chấn động, em gái à, cô không phải đang muốn gắp lửa bỏ tay người đó chứ.

Khỏi phải nói, Lâm Ngọc Trúc thật sự đang suy nghĩ xem có nên nói bừa hay không...

Thẩm Bác Quận cũng lười lá mặt lá trái với cô nhóc này, cương quyết choàng khăn lên cổ cô, chậm rãi nói: "Bàn Tử muốn tặng quà cho Vương Tiểu Mai, không nghĩ ra được nên tặng thứ gì nên muốn đan khăn quàng cổ, vừa hay tôi biết đan nên đã dạy cậu ta, dù sao đi nữa cũng nhiều len nên tiện tay đan một cái, khăn quàng màu đỏ không thích hợp cho đàn ông mang nên chiếc khăn này cho cô quàng vậy."

Dứt lời, Lâm Ngọc Trúc đã bị quấn kín khăn.

Nhìn ánh mắt ẩm ướt tràn đầy tò mò của cô, đôi mắt phượng của Thẩm Bác Quận cũng nghiêm túc nhìn cô, nói với giọng trong trẻo: "Có chuyện gì cứ hỏi thẳng tôi, đừng có đoán bừa."

Lý Bàn Tử…

[Editor: Anh Thẩm soft quá đi!!!]
Bình Luận (0)
Comment