Chương 294 - Một đời anh minh 1
Nếu không phải còn có Vương Tiểu Mai đang nằm trên giường thì Lý Bàn Tử đã muốn đứng dậy ra khỏi phòng nhường chỗ cho anh của anh ta rồi.
Nhưng mà không thể, Tiểu Mai của anh ta còn đang thê thảm nằm trên giường.
Lâm Ngọc Trúc quả thực cảm thấy rất tò mò, con trai còn biết đan khăn quàng sao.
"Anh Thẩm, anh quả là đa tài đa nghệ."
Thấy cô đã khôi phục lại thái độ trước kia, Thẩm Bác Quận đã hoàn toàn yên tâm.
Anh mỉm cười hỏi: "Có đói không?"
Vừa mới ăn xong chưa được bao lâu, Lâm Ngọc Trúc dĩ nhiên là không đói.
Thẩm Bác Quận hết cách, đành khuyên cô: "Không đói cũng ăn một chút đi, muộn chút nữa đến quán cơm quốc doanh lại sợ không còn gì để mà mua nữa, nên tôi mua về trước, bây giờ không ăn thì lát nữa sẽ nguội mất."
Cũng không đợi Lâm Ngọc Trúc kịp phản ứng, anh đứng dậy đi lấy hộp cơm, mở ra rồi đưa cho Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy bên trong là rau cần xào thịt sợi, còn có cả thịt kho tàu.
Rau cần xào thịt sợi thì cô có thể hiểu được, còn thịt kho tàu...
Lâm Ngọc Trúc khẽ ho một tiếng, nhận lấy hộp cơm và đũa.
Đôi tai lại lặng lẽ ửng đỏ.
Thật là phiền, ngọn lửa vừa mới dập tắt lại bốc cháy rồi.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Bác Quận lại lấy một hộp cơm đưa cho Bàn Tử.
Lý Bàn Tử không có tâm trạng ăn, Thẩm Bác Quận nhìn thấy cánh tay run rẩy của anh ta, biết chắc anh ta đã đói rồi.
Buổi trưa anh ta mới ăn có hai miếng cơm, buổi chiều còn bị dày vò như vậy, đã sớm đói đến mức không chịu nổi rồi.
"Ăn chút đi, còn phải trông cả đêm nữa, ngày mai cô ấy tỉnh lại còn phải đưa người ta về thôn, đừng để đến lúc đó lại không còn sức."
Lý Bàn Tử trầm mặc mở hộp cơm ra, và từng miếng vào miệng.
Sau đó trên bàn chỉ còn lại hộp cơm được bọc cẩn thận bằng nhiều lớp khăn mặt.
Nếu cô nhìn không lầm, đó hẳn là cháo chuẩn bị cho Vương Tiểu Mai.
Lâm Ngọc Trúc bưng hộp cơm, nhỏ giọng hỏi: "Anh Thẩm, anh ăn gì vậy?"
Cô đoán rằng mình đã chiếm cơm hộp của người ta.
"Ăn đi, tôi đã lót dạ một chút ở nhà rồi." Đây dĩ nhiên là nói dối.
Bận rộn một trận, nào có thời gian ăn cơm.
Lâm Ngọc Trúc ăn nửa hộp, thực sự là không ăn nổi nữa, nhìn chằm chằm hộp cơm, lại không được phép lãng phí...
"Không ăn nổi nữa à?" Thẩm Bác Quận khẽ hỏi.
Lâm Ngọc Trúc gật đầu.
Chỉ thấy Thẩm Bác Quận cầm lấy hộp cơm từ trong tay cô rồi lấy đôi đũa cô đã dùng cứ thế bắt đầu ăn.
Lâm Ngọc Trúc há hốc miệng, chuyện này...
Không khỏi vùi mặt vào trong khăn quàng, ngửi thấy một mùi xà phòng thơm, ấy, chiếc khăn này còn được giặt rồi nữa.
Có thể là do thịt kho tàu của tiệm cơm quốc doanh quá thơm, Vương Tiểu Mai hít lấy hít để, từ từ mở mắt ra.
Nhìn thấy trần nhà trắng bóng, cô ta có chút ngây ngốc.
Trong lòng nghĩ đây cũng không phải là nhà cô ta.
Lại cẩn thận hồi tưởng lại vài giây, cô ta mới nhớ ra hình như cô ta bị trúng độc, đã được đưa tới bệnh viện.
Nhìn sang bên phải thấy hai chiếc giường bệnh trống không, quả nhiên vẫn ở trong bệnh viện.
Vương Tiểu Mai yên lặng ngồi dậy, trông thấy ba người ngồi trong phòng bệnh, mắt chớp chớp.
Lý Bàn Tử phát hiện ra cô ta đã tỉnh đầu tiên, anh ta đặt hộp cơm trong tay xuống liền bước nhanh tới bên giường, vẻ mặt quan tâm, hỏi: "Em à, sao rồi, còn trông thấy người tí hon đội mũ đỏ không?"
Vương Tiểu Mai ngơ ngác lắc đầu.
Bàn Tử thở phào một hơi, vội vàng múc cháo cho cô ta ăn.
Lúc này cháo còn hơi ấm, Bàn Tử ra ngoài xin ít nước nóng đổ vào trong.
Trong lúc anh ta đang bận rộn, Vương Tiểu Mai nói thầm với Lâm Ngọc Trúc: "Hôm nay tôi ra ngoài chắc chắn không xem lịch hoàng đạo, từ lúc bắt đầu bị cô lái xe ngã vào đống tuyết là tôi đã nên về nhà rồi, không nên ra ngoài nữa."
Thẩm Bác Quận...
Lý Bàn Tử bưng cháo đã được làm nóng quay trở lại.
Vương Tiểu Mai ngậm chặt miệng.
Anh Bàn Tử cũng không cố ý bỏ độc hại cô ta, thấy dáng vẻ cẩn thận từng li từng tý, vẻ mặt tự trách của anh ta, Vương Tiểu Mai không nhẫn tâm buông lời oán trách trước mặt anh ta, sợ anh ta sẽ càng buồn hơn.
Vốn là tốt bụng mời ăn cơm...
Nhưng cô ta quyết định sau này không được ăn lung tung nấm của nhà người khác nữa.
Nấm vẫn là tự mình hái mới yên tâm ăn được.
Lý Bàn Tử rót cháo ra hộp cơm hình chữ nhật to bằng bàn tay rồi mới ân cần đưa cho cô ta.
Vương Tiểu Mai nhỏ giọng nói cảm ơn, khuôn mặt hơi ửng hồng, húp một cách chậm rãi.
Ngửi thấy mùi thịt kho tàu phảng phất như có như không, cô ta cảm thấy muốn khóc.
Người về cơ bản không sao hết mà lại khiến ba người phải trông chừng, trong lòng Vương Tiểu Mai cảm thấy không yên, vì thế cô ta muốn quay về thôn.