Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 295 - Chương 295 - Một Đời Anh Minh 2

Chương 295 - Một đời anh minh 2
Lý Bàn Tử khuyên hai câu, thấy Vương Tiểu Mai rất kiên định nên anh ta lại đi tìm bác sĩ.

Bác sĩ trực ban tỏ ý bọn họ có thể về thì Bàn Tử lúc này mới yên tâm.

Lúc này bên ngoài tối đen như mực, giơ tay ra không nhìn rõ năm ngón tay.

Thẩm Bác Quận và Lý Bàn Tử nào có yên tâm để hai cô gái tự đi về được.

Bảo Lâm Ngọc Trúc đạp xe đèo Vương Tiểu Mai, Lâm Ngọc Trúc lại rất dũng cảm, tỏ ý đến đây đi, chị đưa em cùng bay.

Vương Tiểu Mai muốn nói hãy tha cho cô ta đi...

Nền đất tuyết trơn trượt, Lâm Ngọc Trúc căn bản không thể chắc chắn được.

Nhưng ngồi phía sau xe của Lý Bàn Tử, trên mặt Vương Tiểu Mai lại xuất hiện biểu cảm thẹn thùng hiếm có.

Lâm Ngọc Trúc thấy vậy cảm thấy rất hiếm lạ, hỏi thử: "Vậy thì ngồi xe anh Thẩm nhé?"

Vương Tiểu Mai lập tức nhìn Lâm Ngọc Trúc với vẻ mặt chết lặng.

Anh Thẩm không phải là đàn ông sao.

Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm trong lòng, phụ nữ đúng là phức tạp.

Sau đó hai người đàn ông dắt xe, Vương Tiểu Mai thì ôm chặt lấy Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc mặt đầy vạch đen đạp xe đi.

Cái bụng mập mạp của Bàn Tử rung lên, chạy theo bên cạnh xe, lo sợ Vương Tiểu Mai bị ngã.

Lâm Ngọc Trúc không thể nhịn nổi nữa bèn nói: "Anh Bàn Tử, em lái vững rồi, đừng chạy theo nữa, anh làm như vậy giống như em rất vô dụng vậy."

Vương Tiểu Mai ở phía sau che miệng cười trộm, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác ngọt ngào.

Cô ta cảm thấy bản thân thật sự đang được người ta quan tâm.

Bàn Tử vẫn còn có chút lo lắng, thấp thỏm nói: "Vậy em cẩn thận một chút, lái chậm thôi!"

Thẩm Bác Quận đã đạp xe đuổi tới, lạnh lùng nói với Bàn Tử: "Lên xe."

Bàn Tử vẫn còn lo lắng, chạy chậm tới ngồi lên yên sau xe.

Cân nặng đặc biệt này của anh ta, may mà chưa khiến Thẩm Bác Quận lật xe.

Nếu không phải anh bình tĩnh thì có thể hai người đã người ngã ngựa đổ rồi.

Vương Tiểu Mai nhân lúc hai người phía sau đang xiêu xiêu vẹo vẹo chưa đuổi kịp, nhỏ giọng nói với Lâm Ngọc Trúc: "Trúc Tử, ai đưa tôi tới bệnh viện vậy?"

"Anh Bàn Tử đó!"

"Ai da, vậy anh ta bế tôi đi hả."

"Nghĩ gì thế, nếu không bế cô đến bệnh viện thì bây giờ có thể cô đã phải trùm vải trắng rồi." Lâm Ngọc Trúc nghĩ câu hỏi này thật ngu ngốc.

Vương Tiểu Mai...

"Gì? Không đúng, anh Bàn Tử quả thực suýt chút nữa đã bế cô tới bệnh viện, sau đó nhận thấy bế cô đi thì chậm lắm nên lại bế cô lên xe đạp lái xe đi."

Vương Tiểu Mai nhớ lại tình cảnh khi đó, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, vùi mặt vào lưng của Lâm Ngọc Trúc: "Xấu hổ chết đi được!"

Lâm Ngọc Trúc...

Cánh tay luống cuống, chiếc xe đạp lập tức xiêu vẹo.

Vương Tiểu Mai còn đang bận xấu hổ nên không kịp sợ hãi.

Nhưng Bàn Tử ở phía sau thì sợ chết khiếp.

"Tiểu Lâm, hay là để anh lái cho."

"Này này này... Lý Bàn Tử, anh im miệng cho em." Lâm Ngọc Trúc cảm thấy Lý Bàn Tử quả thực là đang khinh thường cô một cách trắng trợn.

Lý Bàn Tử lập tức sợ sệt.

Thẩm Bác Quận...

Thực ra anh cũng cảm thấy đổi cho Lý Bàn Tử lên thì tốt hơn, kỹ năng lái xe này quả thực...

Buổi tối mùa đông thật sự rất lạnh, đi xe đạp lại càng lạnh hơn.

Lâm Ngọc Trúc không mang găng tay bông, đoán chừng về đến thôn Thiện Thủy, đôi tay này cũng bỏ đi thôi.

Mang găng tay thì hơi vướng, mẹ Lâm làm găng tay dày quá, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy không thể trách kỹ năng lái xe của cô được.

Đội gió sương suốt một đường, cuối cùng đã vào đến thôn, bờ môi của Lâm Ngọc Trúc bị đông lạnh đến mức tê dại, mắt thấy sắp tới nhà ăn trí thức rồi, cô nói với Vương Tiểu Mai: "Mai Tử, cô nhảy xuống trước đi."

Mùa hè cô còn dám dùng cái chân ngắn ngủn để dừng xe lại chứ mùa đông còn chở theo người thì cô không dám.

Vương Tiểu Mai nghe vậy thì thở phào một hơi, cuối cùng cũng về đến nhà an toàn rồi.

Cô ta nhanh nhẹn nhảy xuống.

Lâm Ngọc Trúc chậm rãi kéo phanh, một chân chuẩn bị bước xuống, lúc Vương Tiểu Mai nhảy xuống có một chút lực đẩy, dù thế nào cũng không thể ngờ...

Nơi quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc, Lâm Ngọc Trúc lại một lần nữa ngã vào trong đống tuyết.

Lúc xe bị đổ, Vương Tiểu Mai muốn qua đỡ nhưng lại trượt chân, cơ thể lại đang yếu nên cũng bị ngã vào trong.

Nền tuyết trắng xóa đón lấy hai bóng dáng đang ngã quỵ xuống đất.

Xung quanh vang lên tiếng hét thảm thiết của Vương Tiểu Mai.

Thẩm Bác Quận...

Lý Bàn Tử...

Lâm Ngọc Trúc nằm trong đống tuyết suy nghĩ, một đời anh minh thế là hết.
Bình Luận (0)
Comment