Chương 296 - Mỗi mùa lễ hội lại nghĩ đến người thân 1
Thấy Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai ngã, Thẩm Bác Quận và Lý Bàn Tử dứt khoát xuống xe, chạy đến đỡ xe đạp.
Lại kéo hai người lên.
Lâm Ngọc Trúc nhìn bầu trời đêm đầy sao, bốn phía tối đen, cô chỉ có thể nhìn thấy rõ dáng người cao gầy của Thẩm Bác Quận.
Hai bên đều không thấy rõ mặt của đối phương, Lâm Ngọc Trúc xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ừm, cũng không có gì lớn.
Sau đó Lâm Ngọc Trúc cũng không nhớ rõ cô về nhà như thế nào, dù sao thì cô cũng hốt hoảng trở về phòng.
Rồi lại ngây ngốc nhóm lửa cho giường đất, rửa mặt đi ngủ.
Những việc không thoải mái ngày đó bị cô chôn vùi vào dòng sông thời gian, bao phủ đến nỗi không còn sót lại chút nào.
Lý Hướng Vãn lo lắng cả buổi trưa, nghĩ mãi cũng không ra, sao hai người nói ăn một bữa cơm mà đến tối còn chưa về.
Lý Hướng Vãn đợi mãi, đợi đến khi ngủ luôn rồi. Trong lúc ngủ, cô ta nghe được một tiếng hét thảm.
Sau đó, tiếng mở cửa sân sau vang lên, tiếp theo là tiếng mở cửa nhà bên cạnh.
Lý Hướng Vãn nghĩ có lẽ hai người đã về, mắt hoa đào rực rỡ lấp lánh, tiếng hét vừa rồi… Có phải là hai người lại té hay không?
Dù sao người cũng đã về, chân cẳng của cô ta không tiện đi lại nên cô ta quyết định không đi xem.
Cô ta thấy không có chuyện gì lớn, vì vậy liền đắp chăn ngủ tiếp.
Một đêm ngủ ngon, đến cả giấc mộng cũng không có.
Hôm sau, Lý Hướng Vãn đi thăm Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai.
Thấy khí sắc của Vương Tiểu Mai không được tốt, cô ta liền bối rối hỏi hai câu.
Vương Tiểu Mai đau khổ kể lại những chuyện xảy ra vào hôm qua, cô ta chưa từng trải qua một ngày xui xẻo như vậy.
Trúng nấm độc thì cũng thôi đi.
Quan trọng là bị ngã vào hố tuyết hai lần…
Lâm Ngọc Trúc móc vành tai giả vờ bình tĩnh.
Lý Hướng Vãn vừa nghe vừa che miệng, không ngừng cười khúc khích.
Cuối cùng, cô ta cất tiếng cười lớn.
Lâm Ngọc Trúc hừ lạnh một tiếng, đứng dậy nói: “Chắc chắn là chiếc xe này có vấn đề.” Sau đó cô vung ống tay áo, giận dữ rời đi.
Tất nhiên là cô không tức giận thật.
Vương Tiểu Mai: …
Lý Hướng Vãn: …
Uổng công cô biết đi xe đạp. Hai người cưỡi lâu như vậy, sao không phát hiện xe đạp có vấn đề, không lẽ thứ này còn biết nhận chủ?
Dù sao từ đó về sau, chỉ cần Lâm Ngọc Trúc lái xe, không ai dám ngồi vào yên sau cả.
Mọi người đều rất tự biết mình.
Ngày hai tám tháng chạp, ba người muốn sân của bọn họ cũng có đèn lồng.
Không thể để người khác treo, còn sân của bọn họ thì trống không được.
Vương Tiểu Mai định nói với hai người mỗi năm điểm thanh niên trí thức đều không treo.
Nhưng thấy hai người hứng thú bừng bừng, cô ta cũng không cản.
Sau đó cô ta phát hiện, hai người biết lo liệu nhất lại không làm gì, hỏi thì mới biết không ai biết làm lồng đèn.
Được rồi, Vương Tiểu Mai biết…
Ba người đánh nhịp quyết định làm lồng đèn.
Sau đó bọn họ ngồi trên giường đất làm việc.
Cũng không phải ba người cùng làm.
Là hai người làm, Lâm Ngọc Trúc xem.
Vương Tiểu Mai làm, Lý Hướng Vãn trợ giúp.
Sau đó, Lý Hướng Vãn cũng có thể tự làm một cái lồng đèn không tồi.
Lâm Ngọc Trúc ho nhẹ: “Làm vừa thôi, các cô làm nhiều như vậy để làm gì?”
Dựa theo ý tưởng của cô, làm một cái to một chút là được.
Lý Hướng Vãn không muốn.
Cô ta tỏ vẻ tự hào nói: “Chúng ta phải làm một chuỗi, tranh thủ biến nơi này sáng nhất thôn.”
“Chị hai, cô không sợ đèn bị cháy sao?” Lâm Ngọc Trúc tạt một gáo nước lạnh.
“Người không biết làm thì đừng nói chuyện.”
Vương Tiểu Mai mím môi lén cười.
Lâm Ngọc Trúc im lặng, từ sau sự kiện xe đạp, địa vị của cô hoàn toàn thấp đi.
Một ngày cứ trôi qua vội vã như vậy.
Ngày hai chín, rất nhiều nhà trong thôn lên núi tế tổ.
Tuy rằng phá tứ cựu (1), phá bỏ mê tín từ thời phong kiến, nhưng năm ngoái không ai nhàn rỗi quản lý chuyện tế tố của người trong thôn.
(1) Phá tứ cựu: phá bỏ bốn cái cũ gồm tư tưởng, văn hóa, phong tục và tập quán cũ.
Không cẩn thận thì sẽ kết thù.
Còn là kết thù với hầu hết người trong thôn.
Cho nên toàn thể già trẻ của mỗi nhà lên đường.
Lâm Ngọc Trúc đứng ở trong sân nhìn đoàn người lên núi, bi thương tràn ngập trong đôi mắt cô.
Cô khẽ thở dài.