Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 297 - Chương 297 - Mỗi Mùa Lễ Hội Lại Nghĩ Đến Người Thân 2

Chương 297 - Mỗi mùa lễ hội lại nghĩ đến người thân 2
Lý Hướng Vãn cũng đã đi đến, cô ta nhìn đám người tụm năm tụm ba trên núi.

Có nỗi khổ không thể nói nên lời.

Lẻ loi ở nơi đất khách quê người, mỗi ngày lễ lại nhớ đến người thân.

Vương Tiểu Mai chỉ cho rằng hai người nhớ nhà, thấy tâm trạng của hai cô chùng xuống nên cũng không dám quấy rầy.

Lần đầu tiên, Lâm Ngọc Trúc chốt cửa nhà giữa ban ngày ban mặt.

Cô lấy ba cái bài vị ra khỏi không gian, cẩn thận đặt trên bàn theo thứ tự.

Một cái là của cha cô, một là của mẹ và cái còn lại là của nguyên chủ.

Khi hệ thống làm bài vị xong, nhìn thấy tên “Lâm Ngọc Trúc” trên đó, cô còn cảm thấy không quen.

Hiện tại bày ra, cô lại không cảm thấy gì.

Cũng không thể để nguyên chủ làm hồn ma cô đơn đến nhà cô làm bạn được.

Có cha và mẹ cô chăm sóc, cô ấy sẽ không bị ức hiếp.

Bày trái cây và lư hương xong.

Lâm Ngọc Trúc nghiêm túc cúng bái.

Lâm Ngọc Trúc rót một ly rượu rồi giơ lên, bắt đầu nói với bài vị.

“Cha, mẹ, con gặp chuyện ngoài ý muốn nên phải đi đến nơi khác, cũng không biết hai người có nhận được tấm lòng của con hay không, nếu không nhận được thì báo mộng cho con biết. Nếu gặp Tiểu Ngọc Trúc, xin cha mẹ đón cô ấy về nhà mình chăm sóc một chút.”

Nói xong, cô đổ rượu lên mặt đất.

Sau đó cô lại rót một ly.

“Tiểu Ngọc Trúc… Cô, tôi cũng không biết nói gì, chỉ biết cảm ơn cô. Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ kết nhân quả.”

Nói xong, cô lại đổ rượu xuống đất.

Sau đó cô lại nói thêm vài lời.

Đơn giản là hiện tại cô sống rất tốt, còn vui sướng thoải mái hơn đời trước nhiều, bảo bọn họ yên tâm.

Sáng ngày đó, giống như Lâm Ngọc Trúc nói vài lời tốt đẹp, lại giống như chưa nói gì.

Đến khi thu hồi bài vị vào không gian, cô lại trở về trạng thái bình thường, không nhìn ra chút bi thương nào.

Những người rời đi là phải được hoài niệm trong lòng.

Còn người tồn tại, phải tiếp tục tiến về phía trước.

Lâm Ngọc Trúc thay đồ, sau đó cô gọi Vương Tiểu Mai, cô muốn đắp một người tuyết thật lớn.

Vương Tiểu Mai vừa quan sát cô vừa cẩn thận hỏi: “Không buồn sao?”

Lâm Ngọc Trúc nghiêng đầu, sau đó cô giương mũi lên rồi kiêu ngạo nói: “A, cô gái, con mắt nào của cô thấy tôi buồn vậy?”

Vương Tiểu Mai: …

Đau lòng qua đi một cách ngắn ngủi, Tiểu Cẩu Đản ở nhà hàng xóm nhảy lại đây sau khi tế tổ xong. Cậu bé lấy một chén táo tàu đưa cho Lâm Ngọc Trúc.

Vương Tiểu Mai ở bên cạnh trêu cậu bé: “Tiểu Cẩu Đản, sao em không cho chị Tiểu Mai?”

Tiểu Cẩu Đản đảo mắt, nghiêm trang nói: “Đây là trái cây cúng tổ tiên, mẹ em nói chỉ có thể cho người nhà ăn.”

Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai bị làm cho sửng sốt bởi lời nói của cậu bé.

Vương Tiểu Mai cố ý xụ mặt, không vui vẻ nói: “Vậy sao em còn đưa chị Tiểu Lâm? Rõ ràng em gạt chị.”

Tiểu Cẩu Đản nhìn Vương Tiểu Mai, nói với chất giọng trẻ con: “Chị Tiểu Mai, không giấu gì chị, đợi em lớn là có thể cưới chị Tiểu Lâm, em cưới chị ấy thì chị ấy là người nhà. Hôm nay em đã nói với tổ tiên, các cụ còn cố ý thổi gió đến để đồng ý, xem như chị Tiểu Lâm là người nhà em.”

Vương Tiểu Mai im lặng một lúc.

Lâm Ngọc Trúc buồn cười nhìn Tiểu Cẩu Đản, đứa nhỏ này gào một hồi, muốn cưới cô.

Cô ngồi xổm xuống, vuốt đầu nhỏ của đối phương, nói: “Tiểu Cẩu Đản, chỉ có chút táo tàu này là không thể lấy chị được.”

“Vậy em phải cần bao nhiêu táo tàu mới có thể rước chị Tiểu Lâm về nhà?”

“Ừm, dù sao thì cũng phải có ba động một vang (1), một cái nhà gạch lớn, bên trong có đủ đồ dùng, lại chuẩn bị chút lễ hỏi, cũng không cần quá nhiều, tám mươi tám đồng, tám hào, tám giác và tám phân. Trước mắt thì bấy nhiêu đó, đợi chị lại nghĩ xem còn cần cái gì, chị sẽ nói cho em.”

(1)Ba động một vang: Xe đạp, đồng hồ, máy may và đài radio.

Tiểu Cẩu Đản chớp mắt rồi im lặng thật lâu.

Im lặng đến nỗi Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc nghĩ có phải bọn họ trêu thành công rồi?

Thì bọn họ nghe được Tiểu Cẩu Đản nói: “Chị Tiểu Lâm, thôi bỏ đi, em không cưới chị. Hổ Nữu nói em đưa cô ấy hai quả táo là cô ấy sẽ đồng ý gả cho em, em cưới Hổ Nữu vậy.”

Lâm Ngọc Trúc: …

Vương Tiểu Mai lập tức không thể nhịn cười, cười đến nỗi cả người suýt nữa ngã ra sau.
Bình Luận (0)
Comment