Chương 298 - Qua năm mới 1
Từ khi Lâm Ngọc Trúc ra giá lễ hỏi trên trời, Tiểu Cẩu Đản vô tình lấy táo tàu về rồi.
Từ sau đó, cuối cùng Tiểu Cẩu Đản cũng không nói muốn cưới Lâm Ngọc Trúc nữa.
Lâm Ngọc Trúc hơi buồn, mới nhỏ mà đã làm cô đau lòng, nếu biết sớm thì cô đã yêu cầu ít đi một chút.
Tất nhiên đây chỉ là những lời bông đùa.
Về tất niên, ba người ở sân sau đã bàn bạc đón cùng nhau.
Hàng tết đã được chuẩn bị xong xuôi.
Chiều hai mươi chín, phải ướp giò lợn và móng lợn.
Ba mươi, trời còn chưa sáng, Lâm Ngọc Trúc đã bị tiếng pháo đánh thức.
Đợi pháo đốt xong, Lâm Ngọc Trúc xoay người tiếp tục ngủ, thịt kho tàu trong mộng đang được dọn lên bàn thì tiếng pháo lại vang lên.
Từ nay về sau, nhà nào cũng đốt, để xem tiếng pháo nhà ai to nhất, lâu nhất.
Nhà nào đốt lâu chứng tỏ pháo dài, chứng tỏ nhà đó có nhiều tiền.
Thôi được rồi, giấc ngủ này chắc chắn không yên ổn.
Lâm Ngọc Trúc dậy sớm rửa mặt, mở cửa thì thấy Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn đứng trước cửa nhà cô.
Hai người đều chưa tỉnh ngủ.
Lâm Ngọc Trúc không hiểu gì, sáng sớm đứng trước cửa nhà cô làm gì?
Lý Hướng Vãn cầm một dây pháo, lười biếng nói: “Cô không thể trông cậy vào một người có chân cẳng không tốt đốt pháo được.”
Vương Tiểu Mai chỉ vào chân, ngượng ngùng nói: “Người ta sợ hãi.”
Lâm Ngọc Trúc lập tức kiêu ngạo, xem đi, thời điểm mấu chốt thì vẫn phải nhờ đến cô.
“Mau tránh ra, việc nhỏ này cứ để tôi.”
Thật ra Lâm Ngọc Trúc cũng không chắc chắn.
Dù sao nhiều năm rồi cô chưa đốt.
Cô để pháo trên mặt đất, cầm cây châm lửa, cẩn thật đốt pháo.
Nhìn kíp nổ bốc lửa, cô ném cây châm lửa rồi xoay người chạy.
Sau đó, tiếng pháo đinh tai nhức óc vang lên.
Ba cô gái tụm lại vào nhau bịt lỗ tai, vẻ mặt phấn khích nhìn pháo sau khi đốt, tàn pháo nhảy loạn xạ.
Có lẽ vui vẻ sẽ lây lan, ba cô gái cười tươi như hoa.
Qua năm mới, cuộc sống của các cô sẽ càng tốt.
Tất niên phải được ăn trong đêm giao thừa nhưng có nơi không ăn vào giờ đó.
Ví dụ như thôn Thiện Thủy, bọn họ ăn vào giữa trưa.
Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn cho rằng tối ăn.
Lâm Ngọc Trúc cho rằng ăn no vào giữa trưa rồi ngủ, tỉnh lại thì ăn một chút rồi làm vằn thắn, chờ mười hai giờ đêm nấu sủi cảo đón Thần Tài.
Thuận lợi biết bao nhiêu! Chứ buổi tối ăn cơm tất niên thì sao ăn sủi cảo được?
Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn đột nhiên không biết nói gì.
Cuối cùng, vì để ăn thêm sủi cảo, bọn họ đành đồng ý.
Khi bắt đầu nấu ăn, Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc lại bất đồng ý kiến.
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy giò và móng lợn đã được ướp xong, cắt miếng hấp rồi chấm nước chấm ăn là được.
Vương Tiểu Mai thì cố chấp với thịt kho tàu.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn nheo mắt lại, nhìn cô ta với ánh mắt sáng quắc.
Đừng tưởng hai cô không biết, nếu như kho thịt thì cô ta sẽ thêm ớt cay.
Vương Tiểu Mai đành nhượng bộ.
Lâm Ngọc Trúc xoa đầu cô ta, nói: “Ngoan, đến lúc đó tôi làm cho cô nước chấm siêu cay, cô chấm ăn là được.”
Vương Tiểu Mai nghĩ cũng chỉ có thể như vậy.
Bọn họ không cần thập toàn thập mỹ, tám tám đại phát, chỉ làm sáu món ăn.
Cầu năm sau mọi chuyện suôn sẻ.
Có giò lợn hấp, móng lợn hấp, thịt chiên mắm, cá chép kho tàu, thịt viên chiên và đậu phộng luộc.
Tuy rằng chỉ có sáu món ăn, nhưng vẫn khá tốt.
Dưới sự đề nghị mãnh liệt của Vương Tiểu Mai, cá chép kho tàu được thêm ớt cay.
Lúc này cô ta mới không tiếp tục giận dỗi.
Khi các món ăn được nấu xong thì đã là giữa trưa.
Trong thôn này, không ít nhà nấu cơm xong, vì thế tiếng pháo oanh tạc lại vang lên.
Ở mặt này, các thôn dân không hề có ý tiết kiệm tiền.
Lâm Ngọc Trúc nấu xong món cuối cùng, cô dứt khoát ném sạn xuống, để hai vị kia mở tiệc.
Cô lấy một dải pháo, vén tay áo đến sân trước đốt.
Nhà thím Trần ở bên cạnh cũng ra đốt pháo.
Lâm Ngọc Trúc và thím Trần nhìn nhau, sôi nổi chúc nhau may mắn.
Thím Trần che miệng chê chú Trần: “Hai năm trước chú Trần bị pháo bắn vào cho nên không dám đốt. Năm nay điểm thanh niên trí thức của các cháu cũng tưng bừng thật!”
Lâm Ngọc Trúc cười mỉm, nói: “Năm mới cần phải tưng bừng ạ.”
Hai người cũng không nói nhiều, tránh trễ giờ lành.
Tiếng pháo lại vang lên, cùng lúc đó, mấy nhà khác trong thôn cũng bắt đầu đốt pháo.
Tiếng ầm ĩ của trẻ con vang khắp thôn nhỏ.
Hương vị năm mới lập tức xuất hiện.