Chương 299 - Qua năm mới 2
Đợi đến khi Lâm Ngọc Trúc về phòng, cô thấy trên bàn còn có một lọ rượu nho.
Dùng lọ chứa.
Lâm Ngọc Trúc giả vò mò hỏi; “Đây là gì?”
Lý Hướng Vãn bình tĩnh lừa dối hai người: “Rượu nho, tôi lấy từ nhà người cùng quê.”
Ba người rót rượu, cụng ly rồi nhấm nháp. Vương Tiểu Mai uống một hơi rồi nhíu mày, lắc đầu nói: “Sao tôi cảm thấy không giống rượu nho lắm, không phải là bị lừa đấy chứ?”
Hương trái cây thơm ngát, uống vào thì thấy mượt mà êm ái, Lâm Ngọc Trúc cũng lắc đầu theo Vương Tiểu Mai, nói: “Có lẽ nho chưa chín thì người ta đã ủ rượu.”
Lý Hướng Vãn muốn đỡ trán.
Xem như uổng một lọ Romanée-Conti của cô ta rồi.
Sau khi rượu đủ cơm no, lọ rượu vang đỏ đã không còn giọt nào.
Hai má Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai đỏ bừng, hai người đỡ lấy nhau đi ra ngoài.
Lâm Ngọc Trúc nấc một cái, lúc vẫy tay còn không quên quay đầu lại, say khướt nói: “Lát nữa gặp.”
Vương Tiểu Mai lâng lâng, cũng vẫy tay theo: “Lát nữa gặp. A, tác dụng chậm của rượu này còn rất lớn.”
“Tửu lượng của cô không được, xem tôi này, có thể đi thẳng cho cô xem. Nào nào, buông tôi ra, tôi đi thẳng cho cô xem.”
Lý Hướng Vãn: …
Ơ thế các cô không dọn bàn xong rồi đi à?
Lâm Ngọc Trúc hoàn toàn không cảm nhận được oán niệm ở sau lưng, cô về phòng đóng cửa, ngủ tiếp.
Giấc ngủ này không thể ngon hơn.
Lâm Ngọc Trúc mơ một giấc mơ đẹp. Trong giấc mơ, cô đang nằm trong ao rượu, bên trong nhét đầy tiền. Giấc mơ này làm Lâm Ngọc Trúc chảy nước miếng ròng ròng.
Khi cô tỉnh lại, trời đã tối đen.
Cô đứng dậy đi đến phòng của Lý Hướng Vãn, Vương Tiểu Mai đã tỉnh từ lâu, ba người ăn một chút rồi bắt đầu băm thịt, nhào bột, băm rau cần làm nhân sủi cảo thịt lợn.
Bận rộn một hồi, sủi cảo được gói xong thì còn một hai giờ là đến mười hai giờ đêm.
Ba người ngồi xuống nhìn nhau.
Lý Hướng Vãn sờ mũi, nói: “Tôi có bài Poker, hay là chúng ta chơi đấu địa chủ đi!”
Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc tò mò hỏi: “Đấu địa chủ là gì?”
Lý Hướng Vãn kéo hộc bàn lấy một bộ bài poker.
Lâm ngọc Trúc quay đầu, không nhìn thấy cô ta đang bóc bài.
Vương Tiểu Mai bị chắn kín mít, không thấy gì, còn nghĩ sao lấy bài poker mà lại lâu như vậy.
Chốc lát sau, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai tỏ vẻ bọn họ đã học xong, ba người bắt đầu chơi thử.
Khi Vương Tiểu Mai chỉ còn lại hai lá bài, Lý Hướng Vãn ném tứ quý, sau đó ném một lốc, lúc này trong tay cô ta chỉ còn lại một lá bài.
Lâm Ngọc Trúc chợt nói: “Đừng nhúc nhích, tôi có tứ quý 10.” Sau đó cô quyết đoán ném ra.
Không kiềm chế được mà cười vài tiếng, rồi cô lại ném một đôi 3 ra.
Cô còn làm mặt quỷ với Vương Tiểu Mai, tỏ vẻ đồng đội như cô khá tốt phải không.
Vương Tiểu Mai sáng mắt lên, thuận tay ném đôi 4, vui vẻ nói: “Đi.”
Lý Hướng Vãn nắm lá 2 trong tay, thiếu điều muốn nghiền nó thành tro, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô ta là địa chủ.”
Lâm Ngọc Trúc: …
Cô quay đầu nhìn Vương Tiểu Mai, ngơ ngác hỏi: “Cô là địa chủ?”
Vương Tiểu Mai cười ha ha.
Sau đó bọn họ lại chơi một lúc, Lý Hướng Vãn tức sắp hộc máu, chửi lên.
“Các cô cố ý nhắm vào tôi phải không?”
Sắp mười hai giờ đêm, ba người mới cất bài poker, vội vàng nấu sủi cảo, thuận tiện đánh răng rửa mặt.
Đúng mười hai giờ đêm, trưởng thôn còn đặc biệt cầm loa đi báo với mọi nhà.
Vì vậy mỗi nhà bắt đầu đốt pháo, ngóng trông Thần Tài vào nhà.
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai thắp sáng một chuỗi đèn lồng rồi chậm rãi treo lên. Ba người nhìn đèn lồng đỏ, cười tươi.
Khi lồng đèn của mỗi nhà được treo lên, bọn nhỏ vỗ tay vui vẻ, một đám cầm lồng đèn nhỏ chạy đến từng nhà.
Ăn sủi cảo xong, Lý Hướng Vãn không chịu thua, cô ta lôi kéo hai người chơi tiếp.
Lúc này bọn họ chơi bài ăn tiền, cũng không nhiều lắm, một giác được xem là một phân.
Vương Tiểu Mai lập tức trở nên nghiêm túc.
Lâm Ngọc Trúc cũng không nhận sai địa chủ.
Thỉnh thoảng, tiếng cười tùy ý phát ra, một khi âm thanh này vang lên, chắc chắn có người giàu to rồi.
Đây là năm mới đầu tiên của Lâm Ngọc Trúc từ khi cô xuyên qua thế giới khác, lại là năm vui vẻ nhất trong cuộc đời cô những năm gần đây.
Mấy năm qua, cô chỉ cảm nhận được sự cô độc đến tột cùng.
Cảnh cười nói vui vẻ hiện lên trong đầu cô, mỗi khi nhớ lại, cô liền cảm thấy ngập tràn hạnh phúc và ấm áp.
Đêm đó là đêm khó quên nhất trong tháng năm thanh xuân của ba người, là ký ức tốt đẹp nhất trong đời bọn họ, mãi cho đến khi tóc bạc, bọn họ vẫn nhớ mãi không quên.