Chương 300 - Hiện tại tìm người yêu lại phức tạp như vậy sao? 1
Tài vận đến không cản nổi, ba người chơi một đêm, Lâm Ngọc Trúc được năm hào, bời vì năm hào này mà cô cười đến nỗi suýt ngất.
Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn uể oải, không có tinh thần.
Đại khá là buồn ngủ.
Thấy Lâm Ngọc Trúc cười quá kiêu ngạo, hai người quyết định không chơi nữa mà trở về phòng.
Ngủ.
Hôm sau, bọn họ bị tiếng pháo đánh thức.
Lâm Ngọc Trúc chớp đôi mắt mê mang, nghĩ pháo rẻ quá rồi.
Mùng một đi chúc tết.
Ba người ở sân sau đồng thời đi ra, vội vàng chúc tết nhau, bầu không khí hài hòa một cách lạ kỳ.
Còn Trương Diễm Thu ở sân trước, cô ta bị ba người bỏ qua.
Nếu không phải thấy ống khói còn bốc khói, bọn họ cũng suýt quên sân trước còn có người.
Trương Diễm Thu cũng cố gắng sống cuộc sống của một người vô hình.
Lý Hướng Vãn nhìn khăn choàng cổ mới trên cổ của Lâm Ngọc Trúc, tò mò hỏi: “Cô đan từ bao giờ đấy?”
Khi ở bệnh viện, Vương Tiểu Mai không thấy Lâm Ngọc Trúc có khăn choàng cổ, lúc này nhìn thấy thì cũng tò mò, thấy màu sắc của khăn choàng, cô ta khó hiểu hỏi: “Sao tôi thấy màu của nó giống màu cuộn len ở nhà anh Bàn Tử.”
Lâm Ngọc Trúc đắc ý vuốt khăn choàng trên cổ, cười tủm tỉm nói: “Là anh Thẩm đan.”
Vương Tiểu Mai ồ lên: “Vậy hôm đó chúng ta hiểu lầm, anh Thẩm còn biết đan khăn choàng.”
Lý Hướng Vãn nhíu mày, vẻ mặt tươi tắn, nhàn nhạt hỏi: “Đây là đã xác định quan hệ?”
Vương Tiểu Mai trừng mắt, cũng tò mò, rốt cuộc khi cô ta nằm viện thì đã xảy ra chuyện gì?
Sau đó cô ta lại cảm thấy không đúng, cô ta bị trúng độc nằm liệt giường.
Vậy mà hai người kia lại tình chàng ý thiếp trong lúc cô ta đang hôn mê! Không phải nói cả hai là bạn thân sao?
Không phải Lâm Ngọc Trúc nên lo lắng cho cô ta sao?
Vương Tiểu Mai híp mắt, nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Trúc bằng ánh mắt sắc bén.
Giống như đối phương là kẻ bội tình bạc nghĩa vậy.
Lâm Ngọc Trúc: …
Cô bình tĩnh gạt đầu Vương Tiểu Mai sang một bên, thẳng lưng, vô cùng kiêu ngạo nói: “Một cái khăn choàng mà có thể xác định quan hệ với tôi sao? Tốt xấu gì cũng phải…”
“Em biết, em biết, ba động một vang, nhà gạch lớn, tám mươi tám đồng tám hào tám phân tám giác mới có thể rước chị Tiểu Lâm về nhà.”
Một giọng nói non nớt chợt vang lên.
Ba người ở sân sau cúi đầu nhìn Tiểu Cẩu Đản không biết xuất hiện từ bao giờ, im lặng một lúc lâu thì mới cười ra tiếng.
Tiểu Cẩu Đản không hề hoảng hốt. Cậu bé được rửa mặt sạch sẽ, mặc quần áo mới, giống như một cục bột tròn vo, vô cùng đáng yêu.
Chỉ thấy Tiểu Cẩu Đản nắm hai tay, khom lưng rất ra dáng ra hình chúc tết.
Cậu bé ngọt ngào nói: “Chúc mừng năm mới chị Tiểu Lâm, chị Tiểu Mai, chị Tiểu Lý. Chúc các chị năm mới có kẹo ăn, ngày nào cũng ngọt ngào.”
Dáng vẻ nhỏ này nháy mắt làm tim ba người tan chảy.
Kế tiếp, Tiểu Cẩu Đản cảm nhận được sự cưng chiều.
Sau khi ra khỏi sân sau, hai cái túi được bỏ đầy kẹo, thu hoạch tương đối khá.
Trẻ con biết tin nhanh nhất, Tiểu Cẩu Đản vừa đi chưa được bao lâu thì mấy đứa nhỏ liền đến sân sau của điểm thanh niên trí thức để chúc tết.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn không từ chối một đứa trẻ nào.
Chỉ cần đến chúc tết, bọn họ đều đưa đậu phộng, táo tàu, hoặc là chút kẹo hoa quả và kẹo cứng.
Dù sao toàn thôn đều biết Lý Hướng Vãn có tiền, cô ta cũng không che giấu, lúc cho kẹo cứng vị trái cây thì cũng đều không nương tay.
Ngoài kẹo cứng, Lâm Ngọc Trúc còn cho tụi nhỏ đậu phộng và hạt dưa, gặp được mấy đứa nhỏ quen mặt thì còn cho thêm đường phèn.
Vương Tiểu Mai đau lòng đưa hạt dưa cho bọn nhỏ. Ban đầu cô ta định để dành ăn tết, rảnh rỗi thì lấy ra cắn.
Giờ thì hay rồi, mới đến mùng một mà đã không còn hạt nào.
Cô ta không khỏi lên kế hoạch cho năm sau, lải nhải: “Nhất định sau đầu xuân phải trồng dưa lấy hạt mới được…”