Chương 311 - Cái này…, ha ha… 2
Theo suy nghĩ của trưởng thôn thì chính là những thanh niên trí thức kia không làm việc nông được thì để cho bọn họ tới dạy đám trẻ con trong thôn học.
Nghe trường thôn nói vậy thì có người dân trong thôn bĩu bĩu môi, cảm thấy đi học không có cái gì tốt cả, đến cuối cùng, còn không phải là trồng trọt, làm nông hay sao chứ.
Nhưng cũng có một số người không muốn con cái nhà mình trở thành một người không có văn hóa, không có tri thức.
Dù sao thì việc này cuối cùng cũng đã được quyết định.
Trưởng thôn đi tới công xã tìm lãnh đạo phụ trách mảng giáo dục để phản ánh chuyện này.
Dù sao thì nếu như người dân không chịu hợp tác thì sẽ rất khó thực hiện một số công việc liên quan khác.
Chuyện xây dựng trường tiểu học của các đội sản xuất khác cũng giống như trong thôn của bọn họ.
Không ngừng có mâu thuẫn.
Phía công xã cũng đồng ý với đề xuất này của thôn bọn họ.
Vì vậy, việc tuyển chọn giáo viên của trường coi như là đã hoàn toàn được quyết định.
Các lãnh đạo trong thôn bắt đầu chọn nền móng của trường học.
Cuối cùng thì trường học được quyết định là sẽ xây dựng ở chân núi cách chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức một đoạn không xa lắm.
Hiện giờ chỉ chờ đợi cho đông qua đi xuân đến, rồi lại đợi đến khi thời tiết xuân ấm áp lên thì sẽ bắt đầu xây dựng trường học.
Còn kỳ thi được lên kế hoạch là sẽ được tổ chức vào nửa tháng sau đó.
Đây là vì để cho nhóm thanh thiếu niên trong thôn có thêm một ít thời gian để ôn tập.
Trước khi thi, nhóm ba người Lâm Ngọc Trúc, Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc ở sân sau hầu như đều là thành thành thật thật làm tổ ở trong phòng.
Cả ba người bọn họ đều không bước ra khỏi chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức một tí nào cả, hết thảy đều đợi đến khi thi xong rồi nói sau.
Không phải là ba người bọn họ trở nên thành thật, mà thật sự là oán khí của mọi người dân trong thôn đều sắp bao trùm cả chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức rồi.
Lâm Ngọc Trúc có chút sợ hãi, cô sợ đi ra ngoài bị ném gạch đá.
Đợi đến ngày thi, các thí sinh tập trung thi tại phòng lớn của hội đồng thôn.
Công xã cũng cử 2 cán bộ tới, ngoài ra còn có hiệu trưởng trường tiểu học thôn Thiện Thủy.
Hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên diện mạo đoan chính, có một ít tóc bạc, khuôn mặt hình chữ quốc, ánh mắt ôn hòa, làm cho người ta có một loại ấn tượng rất nho nhã.
Chỉ thấy giọng điệu của hiệu trưởng vô cùng thân thiện nói với các đồng chí tham gia kỳ thi: "Các đồng chí hãy thi thật tốt, lãnh đạo công xã rất coi trọng kỳ thi lần này của chúng ta, tôi và nhóm cán bộ khác nhất định sẽ giữ tinh thần trách nhiệm công bằng đối với kỳ thi này, chúng tôi sẽ nêu gương, tuyệt đối sẽ không lén lút làm ra những hành động không có lợi cho quần chúng nhân dân. Lần này giáo viên trúng tuyển chỉ nhìn vào thành tích, không xét tuyển bằng cái khác, chỉ cần thành tích của mọi người xuất sắc thì nhất định sẽ được tuyển chọn.”
Sau những lời này của hiệu trưởng, các thí sinh đều vỗ tay.
Lâm Ngọc Trúc là người vỗ tay vang dội nhất, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cực kỳ giống bộ dáng đơn thuần của những người khác.
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai… Cô không tự cảm thấy hổ thẹn hay sao hả?
Chờ bài thi phát xuống, Lâm Ngọc Trúc đều muốn mời trưởng thôn uống rượu.
Trong chuyện này, trưởng thôn thực sự là quá đáng tin cậy rồi.
Nói như vậy mà không thi được điểm tối đa thì quả thực là có lỗi với bài thi mà người ra đề ra.
Trưởng thôn cầm giấy thi tới.
Kỳ thi này đối với ba người Lâm Ngọc Trúc mà nói thì xác thực là rất dễ dàng.
Thanh danh có văn hóa của Lâm Ngọc Trúc đã sớm truyền ra, cô là người trả lời xong bài thi đầu tiên.
Hiệu trưởng cười ha hả tiếp nhận đề thi, nhìn một chút, rất hài lòng gật gật đầu, nhìn Lâm Ngọc Trúc đã đi ra ngoài, còn nói với cán bộ bên cạnh mình: "Chữ của nữ đồng chí này viết rất đẹp.”
Trưởng thôn ở một bên vui vẻ nói: "Đứa trẻ này vào thời điểm ăn Tết còn giúp dân làng viết câu đối.”
“Ha ha, vậy thì nếu lúc sau nữ đồng chí này được tuyển chọn thì có thể giao cho nữ đồng chí này làm áp phích."
"Ha ha, cái này chúng tôi quản không được, ông là hiệu trưởng, thành tích ra rồi, tuyển hay không tuyển còn phải xem ông." Trưởng thôn ở một bên pha trò nói.
"Xem tôi cũng vô dụng, lần thi này chúng ta cũng chỉ xem thành tích." Hiệu trưởng cũng cười ha hả nói.
Trong nháy mắt lời này của hiệu trưởng lại làm cho các đồng chí tham gia kì thi được cổ vũ, từng người một đều múa bút thành văn.
Chờ mọi người nộp bài thi, hiệu trưởng lại trực tiếp phê duyệt bài thi ngay tại chỗ.
Công khai, minh bạch, không chút giả dối lừa gạt nào cả.
Hai cán bộ khác cũng cầm đáp án, cùng nhau chấm điểm.
Người dân trong thôn vây quanh ở bên ngoài căn phòng, cảnh tượng đầy chen chúc náo nhiệt.
Mà hành động này của hiệu trưởng đã giành được rất nhiều thiện cảm của dân làng, một số dân làng lặng lẽ nói: "Đây mới là cán bộ tốt thực sự phục vụ nhân dân, so với những cán bộ trong công xã chỉ biết bày kiểu cách làm việc của quan lại thì tốt hơn nhiều.”
“Còn không phải như vậy sao, đây mới là người biết làm việc gắn với thực tế."
Dưới những lời khen ngợi của dân làng, hiệu trưởng đã phê duyệt xong tất cả bài thi, hai cán bộ khác thì ghi chép trong sổ, sau đó mới bắt đầu xếp hạng.
Mọi người trong thôn căng thẳng giống như bản thân mình cũng tham gia thi.
Lo lắng chờ đợi kết quả xếp hạng.
Chờ xếp hạng cuối cùng ra tới, rồi lại được dán lên tường, Lâm Ngọc Trúc nhìn nhóm thanh niên trí thức bên này, lau mồ hôi trên trán.
Lâm Ngọc Trúc, Lý Hướng Vãn, Vương Tiểu Mai ba người bọn cô cùng xếp hạng nhất, bởi vì đều là điểm tuyệt đối...
Trưởng thôn nhìn thành tích này, toàn bộ mặt đều co rút một chút.
Lâm Ngọc Trúc xấu hổ cười cười.
Cái này…, ha ha...