Chương 316 - 123 Người gỗ 1
Các thôn dân chỉ hơi nhụt chí một chút, chẳng bao lâu sau liền bắt đầu phản kích, xông vào gây gổ các thanh niên trí thức.
Nói tóm lại chính là đâu phải không thu nhận đám thanh niên trí thức mấy người, tận ba người còn gì, thanh niên trí thức mấy người còn không hài lòng cái gì.
Nếu như đều để cho thanh niên trí thức làm giáo viên, bọn họ cũng sẽ không cho con cái trong nhà đi học.
Dù sao cũng dạy cho dăm ba chữ, biết tính toán, không đến mức trở thành mù chữ là được.
Cái này ai mà chẳng dạy được.
Bọn họ tự xây một cái phòng, để cho mấy người trẻ tuổi trong thôn dạy vài cái là được.
Còn xây dựng trường học cái gì.
Dựa vào đâu mà giáo viên một ngày được tận mười công điểm.
Mấy người nếu như được làm giáo viên rồi, không cần công điểm nữa, thế thì bọn họ liền không còn gì để nói.
Đổng Mật Mật bỗng chốc trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người, chịu đựng sự ném đá tập thể của các thôn dân.
Cô ta bị các thôn dân mắng tới mức đầu óc quay cuồng, có lý mà không nói rõ được.
Dù miệng lưỡi có sắc bén cũng không phát huy được sức mạnh.
Lâm Ngọc Trúc nhếch miệng, đối với Đổng Mật Mật bày tỏ vô cùng bội phục.
Thế mà dám chế giễu các thôn dân, em gái, em quên đang ở địa bàn của ai rồi sao.
Ở thời đại này, địa vị của giáo viên vốn dĩ rất vi diệu.
Ở cấp ba, hầu như chẳng có gì để dạy...
Buổi trưa Lý Hướng Bắc và Vương Dương nghe các thôn dân tụ tập gây chuyện, buổi chiều cũng đã qua đây xem, bởi vì Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc có quan hệ tốt với nhau, hiện tại ba người cơ bản là như hình với bóng.
Lý Hướng Bắc và Vương Dương chỉ đi theo phía sau, sau đó lặng lẽ đợi ở bên ngoài.
Một lòng âm thầm lặng lẽ làm một sứ giả bảo vệ.
Bấy giờ bắt đầu trở nên ầm ĩ.
Vương Dương vội vàng đi lên trước ngăn cản thôn dân muốn ra tay.
Trưởng thôn cũng không muốn để cho các thôn dân gây náo loạn như vậy trước mặt ban cán sự của công xã.
Nên cũng vội vàng áp chế lại các thôn dân đang gây sự.
Nhất thời khung cảnh có chút hỗn loạn.
Bởi vì cả ba người ở sân sau của điểm thanh niên trí thức đều thi không tồi.
Nên tin đồn trưởng thôn nhận quà của các thanh niên trí thức không phá mà tự vỡ.
Lúc này các thôn dân mới cho trưởng thôn mặt mũi, dần dần yên tĩnh trở lại.
Dưới sự trấn an của trưởng thôn, các thôn dân không còn tiếp tục nháo loạn nữa, nhưng tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm chằm vào hiệu trưởng, chờ đợi thái độ của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng bày ra vẻ mặt hiền hậu, ôn hòa nói: “Các đồng chí yên tâm, nếu đã theo quy định trúng tuyển rồi thì bên trên sẽ không dễ dàng thay đổi đâu.
Đề thi lần này có tăng độ khó lên, mấy thanh niên của thôn chúng ta thành tích không lý tưởng cũng là điều dễ hiểu, điểm này tôi sẽ trung thực báo cáo lên trên.
Ngoài ra còn phải khen ngợi các thanh niên trí thức kiến thức vững chắc, ở trường thi không mất bình tĩnh mà phát huy, tinh thần tích cực dũng cảm tiến về phía trước.
Thành tích của lần thi này đã có rồi, xin các thôn dân cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không giở trò bịp bợm đâu, các đồng chí tham gia kì thi có thể về nhà, đợi văn bản của bên trên ra rồi, đến lúc đó lãnh đạo thôn hiển nhiên sẽ công bố danh sách giáo viên trúng tuyển.
Bà con, giải tán thôi.”
Các thôn dân lơ mơ nghe, mặc kệ có nghe hiểu hay không, nhìn thấy hiệu trưởng ôn tồn lễ độ liền bất giác tin tưởng và nghe theo.
Nghe không giống như có ý sẽ tuyển toàn bộ thanh niên trí thức.
Lúc này các thôn dân mới yên tâm, tốp năm tốp ba lần lượt giải tán.
Đổng Mật Mật nghe xong liền biết vị trí giáo viên này hoàn toàn không còn cơ hội nữa, Lý Hướng Vãn thi được điểm tuyệt đối, hiển nhiên không cần Lý Hướng Bắc phải lo lắng, nhìn thấy Vương Dương đang chắn trước mặt mình, cảm thấy cũng chẳng có tác dụng gì, liền nổi giận đẩy người ra giận đùng đùng trở về nơi ở của thanh niên trí thức.
Vương Dương có chút mông lung, đây là lại bị sao nữa vậy?
Nhóm ba người ở sân sau nhìn nhau, cũng thành thành thật thật quay trở về.
Trong thôn và nơi ở của thanh niên trí thức đều không yên ổn.
Còn Lý Hướng Bắc lại nhìn vào Chương Trình vẫn luôn gắt gao dõi ánh mắt nhìn theo bóng dáng của Lý Hướng Vãn, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Lý Hướng Bắc là một mảng lạnh băng.
Mà đối phương lại khẽ nở nụ cười, cực kì khiêu khích.
Lý Hướng Bắc mím môi càng chặt hơn.
Có một số thanh niên họ Vương lặng lẽ quay trở về, nhìn đại đội trưởng và hiệu trưởng, trên mặt vẫn còn chút không cam tâm.
Chỉ thiếu có chút xíu nữa thôi là đã có thể ngồi vững vị trí giáo viên rồi.
Mặt đại đội trưởng đen như đáy nồi, mí mắt cứ giật giật, đám người trẻ tuổi này muốn làm gì?
Trông thấy không còn ai nữa, mấy thanh niên họ Vương mới dám mở miệng nói: “Hiệu trưởng, nếu như không phải đột nhiên tăng độ khó lên, chúng cháu sẽ không thi được điểm thấp đến thế, lần đầu tiên thi được điểm tuyệt đối đó đều là nhờ vào thực lực của chúng cháu cả.”
“Chính là, không thể vì người khác náo loạn một chút, liền oan uổng chúng cháu, thật sự không tính thành tích lần thi đầu tiên nữa sao?”
Trưởng thôn suýt thì bật cười ra tiếng, họ Vương bên này có khả năng không có người kế thừa rồi.