Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 318 - Chương 318 - Còn Ăn Sủi Cảo Không? 1

Chương 318 - Còn ăn sủi cảo không? 1
Vương Dương đã làm người hiền lành quá lâu, đột nhiên phát hiện bây giờ không biết nổi giận như thế nào nữa.

Hai chị em nhà họ Đổng nhất thời cảm thấy hơi hối hận.

Nói chuyện nên tìm một nơi vắng người để nói, vốn tưởng rằng mùa đông lạnh giá sẽ không có ai ở sân đâu chứ.

Bây giờ mới...

Sao lại trùng hợp đến vậy...

Ba người đứng đơ ra tại chỗ một hồi, đều không biết chuyện này trôi qua như thế nào.

Vẫn là Đổng Mật Mật hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo kéo theo chị gái mình tiến về phía trước.

Nghe thấy thì kệ nghe thấy, có bản lĩnh thì anh ta từ hôn đi.

Vừa nghĩ vậy, mở miệng hùng hồn đầy lý lẽ lầu bầu nói : “Em nói sai sao? Người ta đối xử với người yêu như thế nào, còn anh ta đối xử với người yêu thì sao, không thích thì ra dáng đàn ông về nhà nói một câu đi, khiến cho cả hai bây giờ tính là cái gì, hứ.”

Đổng Điềm Điềm đầy vẻ xấu hổ.

Sắc mặt Vương Dương tái mét, suýt chút nữa là giận tới ngất đi, anh ta đã tạo nghiệt gì thế này.

“Đổng Mật Mật, Trư Bát Giới cũng không lợi hại bằng cô.”

Đổng Mật Mật hừ một tiếng, lập tức không thèm đi nữa, quay đầu lại chống nạnh nói: “Vương Dương, nếu như anh có bản lĩnh thì đã tranh luận rồi,

sao hồi nãy không thấy anh có bản lĩnh như thế, nếu như anh cũng có thể nói hai câu với người ta tôi còn bội phục anh nữa kìa.

Cái hạng người này gả cũng gả rồi, nhưng anh nhìn cái bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng này của anh xem, gả cho anh đúng là xui tám kiếp.”

Đổng Mật Mật càng nói giọng càng to lên, cố ý đem toàn bộ nỗi uất ức còn tích tụ trong bụng của ngày hôm nay đều phát tiết ra hết.

Tốt xấu gì Vương Dương cũng là đàn ông, làm sao có thể một chút máu nóng cũng không có.

Anh ta liền hung hăng quăng hết đống củi ôm trong ngực xuống đất, tức giận nói: “Tôi xin phép nhà cô cưới cô à? Mẹ nó cô có chút lòng nào không vậy, nếu như không phải tôi có lòng tốt, đưa cô đi bệnh viện thì có thể bị nhà cô lừa bịp à, khốn kiếp, cô còn ở đây trách ngược, có bản lĩnh thì đi mà nói với người nhà mấy người không gả nữa ấy.

Cô không bằng lòng gả, tôi còn không bằng lòng cưới đây nè.”

Đến nông thôn nhiều năm vậy rồi, trước giờ Vương Dương đều không ngờ rằng, không xảy ra bất cứ mâu thuẫn nào với các thôn dân, ngược lại cãi vã với người ở bên mình lại còn là vợ sắp cưới của mình nữa, nhất thời não thiếu oxy, cảm thấy không đủ dùng.

Vốn muốn nói vài câu sắc bén nhưng mà nói không nên lời.

Bởi vì động tác vứt củi có chút lớn, có mấy cành củi khô lúc rơi xuống bị gãy liền trực tiếp bắn lên mặt của Đổng Mật Mật.

Đổng Mật Mật làm gì còn để ý đến mấy lời nói linh tinh từ miệng của Vương Dương nữa.

Cô ta chỉ đống củi trên đất, đôi mắt trợn trừng, vẻ mặt không thể tin được gào lên: “Anh thế mà ném củi đánh tôi?”

Vương Dương nhất thời đầu óc trống rỗng, trừng mắt há miệng...

“Con mẹ nó tôi...”

“Anh thế mà đánh tôi?” Đổng Mật Mật lại nâng giọng lên, lớn tiếng la hét.

Đổng Điềm Điềm muốn kéo em gái nhà mình về phòng, nhưng Đổng Mật Mật không chịu, vùng ra khỏi tay của đối phương.

Chỉ vào Vương Dương đang nói không nên lời, hét: “Vương Dương, anh có phải là đàn ông không? Anh đúng là có tiền đồ, xin lỗi, xin lỗi tôi ngay lập tức.”

Bên này cãi nhau ỏm tỏi, tất cả người bên sân trước đều đến xem xem có chuyện gì.

Lý Hướng Bắc cau mày nhìn Đổng Mật Mật không nói đạo lý, trong mắt tràn đầy vẻ không vui.

Gia giáo của nhà họ Đổng có phải có chút vấn đề hay không?

Vương Dương hít một hơi thật sâu, cũng tức giận chỉ vào Đổng Mật Mật, nhưng nói không nên lời, chỉ đành quay người đi một mạch.

Sau khi hít thở sâu mấy lần, cứng rắn nói: “Tôi không xin lỗi, được, được lắm, tôi liền chiều theo tâm nguyện của cô, bây giờ ông đây đi gọi điện thoại cho người nhà nói từ hôn, nếu như còn cưới cô thì tôi chính là rùa rụt cổ.”

Đổng Điềm Điềm vội vàng kéo Vương Dương đang kích động lại.

Bây giờ nhà họ Vương mà từ hôn thì chuyện sẽ thế nào đây.

Nếu như trong nhà biết được bọn họ vì cãi nhau mà hủy bỏ hôn sự, Đổng Điềm Điềm không dám nghĩ, cô ta lờ mờ có dự cảm điều này chỉ bất lợi cho hai chị em cô ta.

Cho nên dù có nói gì đi nữa cũng phải giữ Vương Dương đã có chút mất đi lý trí này lại.

Vương Dương nhìn thấy Đổng Điềm Điềm lại càng tức giận hơn, nghĩ đến lúc nãy cô ta còn xúi giục Đổng Mật Mật về Kinh Đô rồi sẽ cắm sừng anh ta, làm gì còn nể mặt nữa.

Tránh ra khỏi bàn tay đang lôi kéo của Đổng Điềm Điềm, tức giận nói: “Cô cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, tránh ra.”

Bên này anh ta đang rất tức giận, mà Đổng Điềm Điềm lại dùng toàn lực để kéo anh ta, bị đẩy một cái như thế, người trực tiếp ngã lăn ra đất.

Hình như ngã cũng không nhẹ, Đổng Điềm Điềm ngồi trên mặt đất với vẻ mặt đau đớn.

Đổng Mật Mật liền giống như con nhím xù lông, a một tiếng rồi bắt đầu mắng: “Vương Dương, anh giỏi lắm, đánh tôi xong còn đánh chị tôi, con mẹ anh, hôm nay tôi tới công chuyện với anh luôn.”

Dứt lời liền giống như quả pháo đã châm lửa xông tới định đánh người.
Bình Luận (0)
Comment