Chương 319 - Còn ăn sủi cảo không? 2
Mặc dù Vương Dương trông hơi nho nhã yếu đuối một chút, nhưng dù sao cũng xuất thân trong gia đình quân nhân, lúc Đổng Mật Mật vươn tay xông tới, anh ta liền bắt lấy cánh tay của đối phương, trở tay vặn một cái đã đẩy Đổng Mật Mật ngã lên người Đổng Điềm Điềm.
Kiềm chế lửa giận trong lòng lại, trầm thấp nói: “Tôi không muốn đánh con gái, cô đừng phạm tiện.”
Nói xong liền quay người đến chỗ ủy ban thôn gọi điện thoại, tượng đất còn có ba phần thổ tính[1], dù có nói gì mối hôn sự này cũng phải hủy cho bằng được.
[1]Ý chỉ người nào có hiền lành ôn hòa đến đâu cũng đều có tính khí của riêng mình, dù có tốt tính cũng đều có giới hạn.
Cô gái Đổng Mật Mật này khả năng trời sinh khá hung dữ, bị nhiều người nhìn như vậy, tự nhận thấy không rút lui được, dù sao cũng phải cứu vãn tình hình, đôi mắt đảo quanh bốn phía.
Ánh mắt dừng lại trên một hòn đá.
Chẳng thèm nghĩ ngợi liền đứng dậy nhặt hòn đá, Đổng Mật Mật ra tay cực nhanh muốn cản cũng cản không kịp.
Ánh mắt Lý Hướng Bắc tối đi, bước lên trên muốn giành lại cục đá trong tay Đổng Mật Mật.
Đổng Mật Mật nổi tính hung ác, muốn ném đá vào người, mà lúc này Vương Dương đang đi phía trước vẫn không hay biết gì.
Chỉ cảm thấy sau lưng chợt ớn lạnh.
Lúc quay người lại liền nhìn thấy Đổng Mật Mật tay cầm hòn đá vung lên, thả tay ra, hòn đá từ phía sau vút qua, đúng lúc đập trúng Lý Hướng Bắc đang định tiến lên đoạt lấy hòn đá.
Hòn đá đó có góc cạnh, bị đập vô cùng nặng....
Lý Hướng Bắc lại không hề luyện thiết đầu công.
Lúc bị hòn đá đập trúng, vẻ mặt choáng váng.
Máu lập tức chảy ra.
Vương Dương cũng vẻ mặt choáng váng, sau đó hổn hển đẩy Đổng Mật Mật đang đứng chắn ở giữa ra đi đến bên cạnh Lý Hướng Bắc hỏi: “Không sao chứ?”
Lý Hướng Bắc che trán, máu đỏ tươi theo kẽ ngón tay chay ra ngoài như không cần tiền.
Sân trước nhất thời loạn cào cào cả lên.
Lúc này Đổng Điềm Điềm đã không sao rồi, cũng đứng dậy nhìn qua xem có xảy ra chuyện gì không.
Lý Hướng Bắc chính là bảo bối của nhà họ Lý.
Toi rồi, toi thật rồi...
Đổng Mật Mật sắc mặt trắng bệch ngơ ngác đứng sững ra tại chỗ.
Trương Diễm Thu và Trương Ái Quốc co rụt bên cửa, người run bần bật.
Trương Ái Quốc nghĩ, anh ta nói không sai mà, chỗ ở của thanh niên trí thức này biết ăn thịt người.
Vương Dương vẻ mặt tối sầm, đẩy Đổng Điềm Điềm ra, kéo Lý Hướng Bắc đi bệnh viện.
Cũng không phải trông đợi gì đó vào Lý Hướng Vãn, chủ yếu là muốn mượn xe đạp.
Lúc sân trước bắt đầu cãi lộn, ba người ở sân sau đang ngồi tụ tập với nhau nhào bột gói sủi cảo, chuẩn bị ăn mừng trước một chút.
Nghe thấy tiếng cũng không đi xem náo nhiệt.
Nghe thì chắc là Vương Dương với cô vợ sắp cưới của anh ta có mâu thuẫn.
Người trẻ tuổi ấy mà, tình yêu lúc nào cũng phải thay đổi bất ngờ, náo nhiệt này chẳng có gì đáng xem cả.
Đến khi Vương Dương dẫn theo Lý Hướng Bắc cả đầu lẫn tay đầy máu đi vào.
Cả ba người trơ như phỗng.
Đây là tình huống gì vậy?
Người đánh nhau luôn luôn dũng mãnh Lý Hướng Bắc bị người ta đánh?
Vương Dương không kịp giải thích nhiều, vừa vào phòng đã mở miệng nói: “Thanh niên trí thức Lý, cho tôi mượn xe một chút, tôi đưa Lý Hướng Bắc đi bệnh viện.”
Lý Hướng Vãn sững sờ gật đầu, ánh mắt có chút hoảng loạn, bản thân không biết lấy chìa khóa ra như thế nào nữa.
Vương Dương nhận lấy chìa khóa liền kéo Lý Hướng Bắc ra khỏi phòng.
Lâm Ngọc Trúc vội vàng cản lại, bất lực nói: “Anh Vương, anh định cho anh ấy chảy máu suốt một đường sao?” Đưa người đến bệnh đừng để bị mất máu chết chứ.
Nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của Vương Dương, Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, tự mình đi đến bên bếp lò lấy chút tro, đi đến trước mặt Lý Hướng Bắc, phát hiện mình không cao bằng người ta.
Thế là...
“Cúi xuống một tí?”
Lý Hướng Bắc nghe lời, Lâm Ngọc Trúc rắc tro bếp lên vết thương trên trán anh ta.
Khiến cho Lý Hướng Bắc mặt bám đầy tro, có thể hít phải một chút, lập tức ho sù sụ, vết thương trên đầu lại càng chảy nhiều máu hơn.
Lâm Ngọc Trúc cũng không để ý, chảy thì lại rắc tro tiếp.
Cho đến khi không chảy nhiều nữa mới thả người đi.
Đây là lần đầu tiên Lý Hướng Bắc vội vàng rời khỏi phòng Lý Hướng Vãn như thế.
Đến khi người rời khỏi phòng.
Lâm Ngọc Trúc đột nhiên nhớ ra, bởi vì anh Bàn Tử tặng cho bọn họ hai giỏ than, cô và Vương Tiểu Mai cũng chia cho Lý Hướng Vãn một ít.
Than ít, bọn họ không nỡ dùng, đều để dành cho buổi tối đốt một cục để giữ lò.
Lâm Ngọc Trúc hít một hơi, yên lặng hỏi Lý Hướng Vãn: “Tro bếp đó của cô còn có cả tro than đá nữa phải không?”
Lý Hướng Vãn nhất thời đờ ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lúc này đều hiểu được hàm ý trong câu nói đó.
“Sẽ không có vấn đề gì chứ?” Lâm Ngọc Trúc yếu ớt hỏi.
Lý Hướng Vãn...
Cô ta không biết.
Vương Tiểu Mai??? “Còn ăn sủi cảo không?”