Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 320 - Chương 320 - Người Giữa Người Quả Nhiên Là Không Thể So Sánh Với Nhau 1

Chương 320 - Người giữa người quả nhiên là không thể so sánh với nhau 1
Nếu như ngay từ đầu hai người bọn họ chính là vô tâm vô phổi, không nhớ tới chuyện tro than này thì bọn họ còn có thể tiếp tục ăn bữa sủi cảo này.

Nhưng mấu chốt là bọn họ lại nhớ đến.

Cho nên hai người Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn cũng không có cách nào coi như không biết được nữa.

Mắt thấy trời sắp tối, Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn cũng chỉ có thể đi mượn xe đạp.

Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ xem có nên đến chỗ kế toán Lý mượn hay không, dù sao kế toán Lý dễ nói chuyện hơn so với đại đội trưởng.

Lý Hướng Vãn lắc đầu, đi tìm đại đội trưởng.

Món quà cô ta tặng trước đó cũng không thể tặng vô ích được.

Ông già này có đề thi thế mà không cho cô ta một phần.

Vì thế hai người Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn đi tới nhà đội trưởng, vừa vặn đụng phải cảnh cả bàn người đang nâng ly cạn chén, cực kỳ náo nhiệt.

Lúc nhìn thấy hai người bọn họ, đại đội trưởng mới đầu còn có chút mất hứng, vừa định la hét hai câu, thì đại đội trưởng liền tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng của Lý Hướng Vãn, lại nhìn bộ dáng hưng phấn của Lâm Ngọc Trúc, lời nói đã đến bên miệng rồi nhưng đại đội trưởng cũng chỉ có thể cứng rắn nghẹn trở về.

Dù sao thì hai cô gái này cũng không phải là người mà ông ta có thể tùy tiện hù dọa.

Trưởng thôn ho khan một cái, cũng không biết hai cô gái này tới tìm ai.

Vợ đại đội trưởng thấy có người tiến vào, vội vàng chào hỏi: "Ôi chao, trận gió nào thổi hai cô gái các cháu tới đây vậy, có chuyện gì sao?”

Tầm mắt Lý Hướng Vãn xẹt qua khuôn mặt già nua của đại đội trưởng, thản nhiên nói: "Thím, chỗ chúng cháu xảy ra chút chuyện, vì thế bọn cháu muốn mượn xe đạp dùng một lát.”

Người cả thôn đều biết Lý Hướng Vãn có xe đạp, vậy thì sao cô ta còn phải mượn xe đạp nữa.

Vợ đại đội trưởng có chút không muốn cho Lý Hướng Vãn mượn, nhưng lại nghĩ đến lúc trước bọn họ thu tiền và lễ vật của Lý Hướng Vãn, nhưng bọn họ lại chưa giúp cô ta làm gì cả, cho nên hiện giờ Lý Hướng Vãn có phải là muốn gây họa cho xe đạp nhà bà ta hay không.

Vợ đại đội trưởng ngay lập tức lẩm bà lẩm bẩm trong lòng.

Lâm Ngọc Trúc vừa nhìn thần sắc vợ đội trưởng liền biết là bà ta không muốn cho cô ta mượn.

Lý Hướng Vãn chậc chậc líu lưỡi, lắc đầu nhìn một bàn thức ăn ngon, đây thật đúng là ăn ngon sống tốt ha.

Lại nhìn vào dáng vẻ hồng hào khoẻ mạnh của từng người ở đây, đúng là mục nát thối rữa mà.

Hiệu trưởng ngược lại là một bộ chính khí lẫm liệt ngồi ở đó, dù sao ông cũng chỉ là làm nền.

Hai cán bộ kia có chút không hiểu, không khỏi nhíu mày.

Đại đội trưởng lúc này cũng phản ứng lại, thầm nghĩ không thể để cho hai cô gái này quấy tung việc của ông ta được.

Nghĩ thế nên đại đội trưởng lập tức nói với vợ mình: "Còn sửng sốt làm gì, nhanh chóng lấy chìa khóa xe đưa cho thanh niên trí thức Lý, chính sự quan trọng hơn.”

Vợ đội trưởng quay đầu nháy mắt với đại đội trưởng, chiếc xe đạp kia chỉ cần nói mượn thì có thể mượn sao.

"Mau đi." Đại đội trưởng tức giận trong lòng, đây là lúc đau lòng xe đạp sao?

Hôm nay không bồi hai cán bộ này cho tốt thì vị trí đại đội trưởng của ông ta liền có thể không còn nữa đấy.

Huống hồ là trong lòng ông ta cũng có chút chột dạ, ông ta thu tiền của Lý Hướng Vãn nhưng còn chưa giúp cô ta làm việc.

Lỡ như chọc giận Lý Hướng Vãn thì sẽ dẫn đến việc cô ta nói cái gì đó trước hai cán bộ này, như vậy thì bữa cơm này của ông ta xem như mời vô ích rồi.

Dưới sự uy áp của đại đội trưởng, vợ đội trưởng không tình nguyện lấy chìa khóa xe ra.

Lý Hướng Vãn mím chặt môi, nếu không phải cô ta sốt ruột Lý Hướng Bắc bên kia thì hôm nay cô ta vừa vặn có thể nhân cơ hội này lấy lại tiền và lễ vật của mình về.

Trong lòng Lý Hướng Vãn thầm nghĩ vẫn là bỏ đi, việc này để sau hẵng nói.

"Cảm ơn thím." Lý Hướng Vãn lạnh lùng nói, trong giọng nói không có chút gì là biết ơn cả.

Chờ hai người Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn đi ra khỏi phòng, mở khóa xe đạp thì cửa phòng lại mở ra, chỉ thấy trưởng thôn đi ra, quan tâm hỏi: "Chỗ nhóm thanh niên trí thức các cháu xảy ra chuyện gì hả?”

Sau đó, Chương Trình cũng đi ra, nhiệt tình hỏi: "Có cần tôi đưa các cô đến thị trấn không?"

Nếu là mượn xe đạp thì chắc hẳn là đi lên thị trấn rồi.

Lý Hướng Vãn lắc đầu với Chương Trình rồi nói với trưởng thôn: "Lý Hướng Bắc bị thương, chúng cháu định đi xem.”

Trưởng thôn gật gật đầu, vẻ mặt cổ quái, muốn hỏi bị thương như thế nào, lại sợ Lý Hướng Bắc là bị ai đó trong thôn đả thương, nếu để cho hai cán bộ kia biết thì bọn họ lại hiểu nhầm là thôn bọn họ không đoàn kết, dân phong thô lỗ, lỗ mãng mất, như vậy thì sẽ không tốt lắm.

Nghĩ thế nên trưởng thôn chỉ nói hai câu quan tâm, "Các cháu đi đường cẩn thận một chút.”

Hai người Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn gật gật đầu.

Lúc này Lý Hướng Vãn cảm thấy may mắn là chân cô ta đã khỏi, bằng không...

Lâm Ngọc Trúc bất mãn nói: "Này… vẻ mặt sợ hãi của cô là có ý gì hả.”

Chờ sau khi ngồi lên ghế sau rồi Lâm Ngọc Trúc còn rất không phục, nói: "Trở về tôi chở cô, lúc trước bị ngã, đó là bởi vì Vương Tiểu Mai quá mập, lúc này trở về khẳng định không có việc gì.”

"Ha ha." Cô ta lại không ngốc mà đi tin lời quỷ quái này của Lâm Ngọc Trúc.
Bình Luận (0)
Comment