Chương 321 - Người giữa người quả nhiên là không thể so sánh với nhau 2
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu cảm thán, tín nhiệm giữa người với người sao lại mỏng manh như vậy chứ!
Lý Hướng Vãn dùng hết sức lực đạp xe nhưng vẫn không thể đuổi kịp Vương Dương.
Chờ đến bệnh viện, tìm được phòng khám, mới nhìn thấy Lý Hướng Bắc đang xử lý vết thương.
Hai người vội vàng đi vào nói tình huống cho bác sĩ.
Lý Hướng Bắc nghe xong thân thể liền cứng đờ.
Lâm Ngọc Trúc sờ sờ mũi.
Bác sĩ cũng vô cùng im lặng...
Chờ xử lý vết thương xong, bác sĩ lại đi lấy một chai nước biển để truyền nước cho Lý Hướng Bắc.
Chờ một đám người đến phòng bệnh để Lý Hướng Bắc truyền nước thì Vương Dương tràn đầy áy náy ở một bên xin lỗi anh ta.
Lý Hướng Bắc lắc đầu tỏ vẻ không sao, hỏi: "Việc này, cậu định làm thế nào?”
Vương Dương trầm mặc một hồi lâu, sau đó anh ta nhìn Lý Hướng Vãn, ngữ khí cầu xin nói: "Thanh niên trí thức Lý, cô thay tôi canh chừng một chút, tôi đi gọi điện thoại liền trở về.”
Mặc dù bưu điện đóng cửa, nhưng một số đơn vị còn có điện thoại, tìm quan hệ, gọi điện thoại vẫn rất dễ dàng.
Khiến Lý Hướng Bắc bị thương thì việc này đã không chỉ là chuyện của nhà họ Vương nữa rồi.
Còn nữa, nói gì thì anh ta cũng sẽ không cưới cái mụ điên Đổng Mật Mật này.
Chờ Vương Dương ra khỏi phòng, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.
Lâm Ngọc Trúc nhìn Lý Hướng Bắc, lại nhìn Lý Hướng Vãn.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ nghĩ nếu không cô nói ít chuyện gì đó vậy?
Sao cô lại cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.
Lý Hướng Bắc đột nhiên mở miệng nói một câu, "Lúc trước em tức giận cũng không phải không có đạo lý.”
Vẻ mặt Lý Hướng Vãn cứng lại, vật đổi sao dời, lúc này lại đến lượt Lý Hướng Vãn không biết nên tiếp lời này của Lý Hướng Bắc như thế nào.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ cô ở lại đây có thích hợp hay không, nếu không, cô chuyển sang chỗ khác...
Vừa nghĩ như vậy thì Lâm Ngọc Trúc liền lặng yên đứng dậy muốn đi, nhưng cô lại bị Lý Hướng Vãn giữ lại, vì thế cô chỉ có thể ngồi trở về vị trí cũ.
Lý Hướng Vãn sao có thể thả Lâm Ngọc Trúc ra ngoài, chuyện cũ đã qua, cô ta đã không còn muốn nhắc tới nữa, cho nên có người ở cùng thì tốt hơn.
"Đầu anh thế nào rồi? Có đau không? Có cảm thấy không choáng hay không?”
Lý Hướng Bắc ngẩng đầu bướng bỉnh nhìn chằm chằm Lý Hướng Vãn, nhưng cuối cùng anh ta vẫn bại trận, lắc đầu nói, "Còn tốt.”
Nói xong Lý Hướng Bắc còn có chút ủy khuất.
Lý Hướng Vãn mím môi, đè nén nỗi đau lòng ở trong lòng.
Ngón tay út của Lâm Ngọc Trúc sờ sờ quần bông, nghĩ lúc ấy cô không nên làm như vậy, không chừng trời lạnh, miệng vết thương khép lại nhanh, sẽ không chảy máu nữa.
Cũng may, không lâu sau, Vương Dương đã trở về, phía sau còn có Thẩm Bác Quận cùng Lý Bàn Tử, trong tay hai người bọn họ còn cầm chút vật phẩm thăm hỏi người bị thương là Lý Hướng Bắc.
Nhiều ngày không gặp Thẩm Bác Quận, hiện giờ gặp lại, trái tim nhỏ bé của Lâm Ngọc Trúc lại rung động một chút.
Trong mắt Lâm Ngọc Trúc đều là Thẩm Bác Quận, Lý Bàn Tử thiếu chút nữa thì trở thành bối cảnh làm nền.
Đương nhiên, tâm trí Lâm Ngọc Trúc cũng chỉ là ngẩn ngơ một hồi, sau đó cô đã nhanh chóng cười tủm tỉm chào hỏi: "Anh Thẩm, anh Bàn Tử.”
Lý Bàn Tử gật gật đầu, nhìn trong phòng, vốn nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc anh ta còn rất vui vẻ, vì nghĩ không chừng còn có thể nhìn thấy Vương Tiểu Mai.
Nhưng nhìn kỹ, không tìm được người, trong lòng Lý Bàn Tử có một chút mất mát nho nhỏ.
Thẩm Bác Quận nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc đeo cái khăn quàng cổ mà anh ta đan thì cười cực kỳ ôn hòa, thiếu chút nữa liền sờ sờ cái đầu lông xù của Lâm Ngọc Trúc.
Nhưng Thẩm Bác Quận lại nhịn được.
"Sao cô lại ở đây?" Nói xong Thẩm Bác Quận mới nhìn thấy bên cạnh Lâm Ngọc Trúc còn có Lý Hướng Vãn.
Suy nghĩ vừa chuyển, liền nghĩ đến Lâm Ngọc Trúc hẳn là đi cùng người khác tới.
Anh vừa vào phòng cũng chỉ chú ý tới cô nhóc này, thật đúng là không thấy người ngồi bên cạnh cô...
Lý Hướng Vãn trợn trắng mắt, cô ta - một người sống sờ sờ to lớn như vậy, không dễ nhìn thấy hả!!!
Lâm Ngọc Trúc lại là người như thế nào cơ chứ, đầu óc cô cũng không phản ứng chậm chạp, vì thế ngay lập tức cô đã phản ứng lại được là Thẩm Bác Quận không phát hiện bên cạnh cô còn có một người là Lý Hướng Vãn...
Lại nói tiếp, rất ít người có thể xem nhẹ một đại mỹ nữ như Lý Hướng Vãn đấy.
Một cô gái xinh đẹp như vậy mà Thẩm Bác Quận cũng không nhìn thấy, khóe miệng Lâm Ngọc Trúc không khống chế được mà khẽ nhếch lên.
Chính là một chút hạnh phúc nhỏ bé của thiếu nữ.
Lý Hướng Vãn liếc mắt nhìn Lâm Ngọc Trúc, sau đó liền trợn tròn mắt vì kinh ngạc.
Thẩm Bác Quận nhìn nhìn Lâm Ngọc Trúc đang cố gắng không cười.
Lý Hướng Bắc nhìn hai người Thẩm Bác Quận và Lâm Ngọc Trúc đang vui vẻ giống như được ngâm trong bể mật, không hiểu sao anh ta lại có cảm giác bản thân mình đã nhận phải một đả kích lớn.
Giữa người với người quả nhiên là không thể so sánh với nhau mà.