Chương 322 - Tâm trạng còn cực kỳ vui vẻ 1
Lý Bàn Tử thông qua Thẩm Bác Quận quen biết Lý Hướng Bắc, sau đó hai người bọn họ có qua lại nhiều lần nên Lý Bàn Tử cũng quen thuộc với Lý Hướng Bắc hơn.
Lúc này nhìn thấy Lý Hướng Vãn, trong lòng Lý Bàn Tử liền nhớ tới Chương Trình.
Nghĩ đến đây thần sắc Lý Bàn Tử có chút cổ quái.
Nhưng trong phòng cũng không có ai chú ý đến Lý Bàn Tử.
Chờ mọi người đều ngồi xuống, Thẩm Bác Quận mới tò mò hỏi vết thương này của Lý Hướng Bắc là thế nào.
Bọn họ chỉ nghe Vương Dương nói Lý Hướng Bắc bị thương, còn không biết Lý Hướng Bắc sao lại bị thương.
Vương Dương ủ rũ nói đại khái chuyện này.
Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt tê dại...
Kỳ thật hai người các cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc này nghe xong, cũng có chút phục Đổng Mật Mật.
Thật sự là vừa có thể cãi nhau người dân trong thôn lại vừa có thể đánh thanh niên trí thức mà.
Từ lúc trước hai người các cô đã cảm thấy Đổng Mật Mật có chút hổ báo, hiện tại xem ra là hổ báo thật.
Thẩm Bác Quận cũng sợ ngây người bởi nguyên nhân Lý Hướng Bắc bị thương.
Trong nhóm thanh niên trí thức còn có cô gái lợi hại như vậy hả?
Thẩm Bác Quận khẽ nhíu mày, một cô gái ương ngạnh như vậy sẽ không bắt nạt cô gái nhỏ chứ.
Nghĩ đến đây Thẩm Bác Quận cũng quay sang hỏi Lâm Ngọc Trúc, "Cô bị bắt nạt bao giờ chưa?”
Nếu là bị bắt nạt, vậy anh phải tìm cha mẹ Đổng Mật Mật nói chuyện mới được.
Nhất định phải đòi lại công bằng cho Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc ngơ ngác lắc đầu, buồn cười, thử động tay động chân với cô xem, cô nhất định phải khiến cho cô ta nếm mùi đau khổ đến một sợi tóc cũng không còn.
Ba người Lý Hướng Vãn, Vương Dương còn có Lý Hướng Bắc đang bị thương chưa khỏi đồng loạt nhìn Thẩm Bác Quận, muốn nói anh có khả năng hiểu sai về Lâm Ngọc Trúc rồi.
Lý Bàn Tử thì sờ sờ mũi...
Thẩm Bác Quận cũng không chú ý đến thần sắc kỳ quái của mấy người này, trong lòng anh tràn đầy lo lắng cho Lâm Ngọc Trúc.
"Không cần lo lắng cho tôi, tôi lợi hại lắm đấy." Lâm Ngọc Trúc ngạo kiều nói.
Không phải cô khoe khoang, tấm ván gỗ đầy đinh của cô vẫn còn ở trong không gian đấy, chưa tháo ra đâu.
Trước mắt mà nói, vẫn chưa có người bắt nạt cô được.
Thẩm Bác Quận cười khẽ một tiếng, nhưng vẫn không yên tâm về nhóm thanh niên trí thức.
"Hôm nay các cô thi?" Thẩm Bác Quận đột nhiên nắm bắt được chuyện gì đó.
Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu.
"Thi thế nào?"
"Điểm tuyệt đối."
"Đúng là không tệ đấy." Thẩm Bác Quận vẻ mặt khen ngợi, sâu trong đáy mắt anh lại xẹt qua một tia suy nghĩ gì đấy.
Lâm Ngọc Trúc ngược lại có nhận ra sự khác biệt này của Thẩm Bác Quận, nhưng cô lại kìm lại sự khó hiểu trong lòng, cũng không hỏi kỹ.
Chờ Lý Hướng Bắc truyền nước xong, mọi người lại trở về thôn Thiện Thủy, Thẩm Bác Quận lo lắng trên đường đụng phải người xấu, chỉ dựa vào một mình Vương Dương thì không ổn cho lắm.
Anh một đường hộ tống cô gái nhỏ trong lòng anh trở về thôn Thiện Thuỷ.
Lúc Lâm Ngọc Trúc ra khỏi bệnh viện còn cố ý hỏi chân Lý Hướng Vãn có thoải mái hay không.
Lý Hướng Vãn mặt không cảm xúc, hừ lạnh nói: "Đừng mơ tưởng tôi cho cô lái xe.”
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu lắc đầu cảm thán, sao lại không để cho người ta biểu hiện một chút vậy.
Thấy vậy trái tim vẫn luôn thấp thỏm lo âu của Thẩm Bác Quận lúc này mới thả lỏng xuống.
Kỳ thật kỹ thuật lái xe của Lý Hướng Vãn cũng không tốt lắm, nhưng chính là tốt hơn Lâm Ngọc Trúc một chút, không đến mức làm người khác bị ngã.
Còn nếu để cho Lâm Ngọc Trúc lái xe thì Thẩm Bác Quận cùng Lý Hướng Bắc chỉ nhìn thôi cũng đã thấy cực kỳ lo lắng bất an rồi.
Lúc đoàn người bọn họ đến chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức thì Vương Tiểu Mai nghe được động tĩnh, liền chạy ra.
Vương Tiểu Mai nhìn thấy Lý Bàn Tử còn rất vui vẻ, muốn giữ anh ta ở lại ăn một bữa cơm, sau đó cô ta mới nhớ tới bánh bao không đủ cho nhiều người ăn như vậy.
Vì thế Vương Tiểu Mai lôi kéo Lý Bàn Tử, hẹn anh ta ngày nào đó tới đây ăn cơm.
Lý Bàn Tử cười ha hả gật đầu đáp ứng, lại quan tâm thân thể Vương Tiểu Mai thế nào, cũng không biết trúng độc của nấm có để lại di chứng gì hay không.
Lý Hướng Bắc mang vẻ mặt cô đơn nhìn Lý Bàn Tử cùng Vương Tiểu Mai ở một bên hài hòa tán gẫu.
Con đường tình yêu của người khác dường như đều suôn sẻ hơn anh ta.
Càng nhìn Lý Hướng Bắc càng cảm thấy chua xót.
Lý Hướng Bắc cố ý giữ Thẩm Bác Quận cùng Lý Bàn Tử ở lại ăn cơm, nhưng hai người họ đều lắc đầu, nói công việc bận rộn, phải trở về.
Sân trước của nhóm thanh niên trí thức còn có các đồng chí nữ khác, nên bữa cơm này hai bọn họ cũng không tiện ở lại ăn.