Chương 323 - Tâm trạng còn cực kỳ vui vẻ 2
Hai người Thẩm Bác Quận và Lý Bàn Tử ra khỏi cổng thôn liền đụng phải đám người hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Ngô Chí nhìn thấy Thẩm Bác Quận thì khẽ giật mình, nhưng rất nhanh sau đó ông đã cười chào hỏi với anh: "Sao Tiểu Thẩm lại tới đây?”
Thẩm Bác Quận cũng lễ phép cười đáp nói: "Có người bạn bị thương nên cháu mang theo chút đồ đến thăm một chút.”
“Vậy vừa vặn, chúng ta cùng nhau trở về."
"Được ạ."
Hiệu trưởng lại giới thiệu người bên cạnh với Thẩm Bác Quận, đoàn người đạp xe nói chuyện vui vẻ rời khỏi thôn Thiện Thủy.
Lý Bàn Tử đạp xe chậm rãi tiến đến bên cạnh Chương Trình, sảng khoái cười nói: "Anh em, lại gặp mặt rồi, chúng ta còn rất có duyên đấy, nghe nói hôm nay thôn Thiện Thủy thi, cậu đây là tới làm giám khảo coi thi?”
Chương Trình khẽ cười nói: "Chính là chạy việc vặt thôi.”
Nghĩ đến Thẩm Bác Quận nói là đến thăm bạn bị thương, Chương Trình lại hỏi ngược lại Lý Bàn Tử: "Hai người quen Lý Hướng Bắc hả?”
“A, đều là bạn bè cả." Lý Bàn Tử cười ha hả nói.
Chương Trình cười có lệ.
Trên đường về, hai người Lý Bàn Tử và Chương Trình câu có câu không mà tán gẫu.
Chờ đến trấn, sau khi tách ra, Lý Bàn Tử nói với Thẩm Bác Quận: “Anh, Chương Trình người này vừa nghe chúng ta là bạn bè với Lý Hướng Bắc liền cố ý xa cách, dọc theo đường đi cơ bản đều là trò chuyện qua loa.”
Thẩm Bác Quận gật gật đầu, nói: "Nghe theo ý của Ngô Chí thì Chương Trình muốn chuyển về nông thôn.”
Trong nháy mắt mi tâm Lý Bàn Tử đều nhăn đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
"Là hướng về phía Lý Hướng Vãn?"
Thẩm Bác Quận lắc đầu, "Chưa chắc là thế, nếu tôi đoán không sai thì anh ta hẳn là có ý muốn ở nông thôn phát triển một nhóm trợ thủ. Hầu hết trẻ em trong thôn đều đã học tiểu học và không tiếp tục đi học nữa mà ở nhà làm nông. Những đứa trẻ này tuổi không lớn, chỉ cần cho chúng một chút ngon ngọt thì đã có thể dễ dàng thao túng điều khiển chúng rồi.”
“Có trường hợp như của nhà họ Lưu, Chương Trình hẳn là sẽ bắt chước bọn họ."
“Tiểu Mai bọn họ sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Thẩm Bác Quận nhất thời trầm mặc.
...
Lúc này ở sân sau của nhóm thanh niên trí trí thức có chút náo nhiệt, Vương Tiểu Mai ở nhà, thuận tiện gói sủi cảo.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn vừa trở về thì cho vào nồi nấu là xong.
Sau khi ba người bọn họ ăn sủi cảo nóng hôi hổi xong thì Lý Hướng Vãn lục lọi tủ lấy ra mấy loại dụng cụ sửa xe đạp.
Vương Tiểu Mai ngơ ngác không dám tin, nói: "Cô ngay cả cái này cũng biết hả.”
“Không có kiến thức, mua xe đạp còn cần phải làm chút công cụ phụ trợ." Lâm Ngọc Trúc ra vẻ thông minh nói.
Vương Tiểu Mai... Được rồi, là cô ta nông cạn.
Lý Hướng Vãn xấu hổ ho khan một tiếng, cũng may có Lâm Ngọc Trúc ở một bên nói lung tung.
Lâm Ngọc Trúc liền tò mò Lý Hướng Vãn lấy công cụ ra làm gì.
Chờ sau khi Lâm Ngọc Trúc đi theo Lý Hướng Vãn ra ngoài thì cô phát hiện, cô ta hình như có ý định động tay động chân với xe đạp của nhà đại đội trưởng.
Lâm Ngọc Trúc ngồi xổm ở một bên hỏi: "Cô đây là muốn tháo nó ra hả?”
“Cũng không thể để bọn họ cứ thế mà thu không tiền của tôi chứ." Lý Hướng Vãn âm thầm chà xát xe đạp nói.
Lâm Ngọc Trúc cho là đúng gật gật đầu, cảm thấy Lý Hướng Vãn đúng là người có chủ ý.
"Nào, tôi giúp cô." Lâm Ngọc Trúc xắn tay áo lên, bắt tay vào làm.
Sau đó chính là Vương Tiểu Mai đứng ở một bên cầm đèn pin, vẻ mặt ngây thơ nhìn Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn tháo xe đạp ra.
Vương Tiểu Mai trơ mắt nhìn một chiếc xe đạp hoàn chỉnh trở thành từng mảnh.
Đợi đến khi phá hủy không sai biệt lắm, nhóm ba người bọn họ mới nhặt từng mảnh vụn vặt của chiếc xe đạp lên, thừa dịp đêm tối gió to, lặng lẽ lẻn vào cửa nhà đại đội trưởng.
Lúc này cửa nhà đội trưởng đã đóng lại.
Vợ đại đội trưởng oán giận với đội trưởng uống đến đỏ mặt: "Lý Hướng Vãn này cũng không biết lúc nào trả lại xe đạp, ông nói xem, cô ta cũng không thể không trả lại cho chúng ta đi.”
“Cô ta dám." Đại đội trưởng tức giận nói ầm ĩ.
Ông ta vừa dứt lời thì bọn họ liền nghe được tiếng phịch lang bang vang lên, sau khi đại đội trưởng và vợ ông ta nghe thấy thì bọn họ đều cảm thấy âm thanh ấy giống như là truyền đến từ trong sân nhà bọn họ.
Vợ đại đội trưởng vẻ mặt kinh ngạc, cho rằng có trộm vào nhà, không dám ra khỏi phòng, bà ta đẩy đại đội trưởng đi ra ngoài xem thử.
Đại đội trưởng hùng hùng hổ hổ ra khỏi phòng, nhìn trong sân cũng không có bóng người nào, chính là trên mặt đất trong sân hình như có vài thứ gì đó, vì thế đại đội trưởng bảo vợ mình lấy đèn pin ra.
Vợ đại đội trưởng nghe lời cầm đèn pin đi ra soi.
Vừa soi thì tâm gan tỳ phổi của cả hai người bọn họ đều run rẩy.
"Trời đánh..."
"Nhỏ giọng một chút, bà không sợ người khác không biết là chúng ta thu lễ vật hả."
"Cứ như vậy nhịn xuống sao?"
"Trước nhìn xem còn có thể lắp lại hay không." Đại đội trưởng buồn bực nói.
Trong lòng hai vợ chồng bọn họ đều cực kỳ nghẹn khuất.
Mà ba cô gái ở sân sau, đã sớm tay trong tay không nhịn được cười chạy về.
Tâm trạng còn cực kỳ vui vẻ ~