Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 325 - Chương 325 - Phải Bình Tĩnh Lại 2

Chương 325 - Phải bình tĩnh lại 2
Đại đội trưởng cưỡi lên xe đạp muốn đi.

Thấy ông ta cưỡi xe chạy đi, trưởng thôn trừng mắt, sau đó chạy trên đôi chân già cỗi rồi nhảy lên yên sau xe đạp.

Đại đội trưởng cảm thấy đằng sau hơi nặng, quay đầu lại thì thấy khuôn mặt già quen thuộc kia.

Ông ta lập tức cảm thấy khó chịu…

“Người càng già, da mặt càng dày.”

“Miệng ông không nói được lời nào tốt đẹp à? Tôi nói này, ông cũng nên sửa tính sửa nết của mình đi! Cứ thích mắng người này mắng người kia, ông có biết mấy năm nay ông đắc tội bao nhiêu người rồi không?”

Đại đội trưởng không muốn nói chuyện.

Nhưng trưởng thôn thì nghiện nói rồi, cái miệng chưa muốn khép lại: “Ông đừng không nghe! Ông nhìn lại lúc này xem, bị người ta tố cáo rồi kìa! Nếu mối quan hệ của ông đủ tốt thì có ai tố cáo không?”

Đã không còn thân phận đại đội trưởng, đại đội trưởng rất muốn ném ông già ồn ào này xuống xe.

Nhưng lý trí nói cho ông ta biết rằng không thể.

Rất có thể sau này Vương Thiên Tường phải phụ thuộc vào ông ta.

Nếu trở mặt thì cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn.

“Có phải ông nghĩ sau này tôi sẽ ức hiếp ông không? Lão Vương này, ông đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, tôi là loại người này sao? Yên tâm đi, sau này tôi sẽ che chở ông.” Nói đến câu cuối cùng, trưởng thôn còn lắc lư chân nhỏ, cực kỳ khoe khoang.

Sống hơn nửa đời, ông ta chưa bao giờ vui sướng như hôm nay.

Cuối cùng cũng đè ép đại đội trưởng xuống.

Vui sướng, quá vui sướng!

Vào thôn Thiện Thủy, trưởng thôn nhịn không được mà cười ra tiếng, nhảy xuống xe cực kỳ mượt mà rồi chạy vội về nhà báo cho vợ tin tốt này.

Nhìn dáng vẻ đắc ý của trưởng thôn, đại đội trưởng tức giận nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung ác, không thể bỏ qua việc này như vậy được.

Chuyện đầu tiên sau khi đại đội trưởng trở về nhà là tìm hiểu xem dạo gần đây ai ra khỏi thôn.

Cũng không tốn bao nhiêu công sức, ông ta đã nghe được từ miệng của mấy đứa trẻ trong thôn.

Đại đội trưởng xụ mặt về nhà, vợ đại đội trưởng thấy vậy liền biết ông ta ăn cục tức ở công xã.

Nhưng không ngờ lại là mất chức.

Đám người ngồi xuống, vợ đội trưởng liền hỏi han ân cần: “Sao thế? Ai mắng ông? Đừng nóng giận, không tốt cho sức khỏe! Mắng thì mắng, ông còn có thể mất miếng thịt…”

Vợ đại đội trưởng đang nói hăng say thì nghe một tiếng “xoảng”, chồng bà ta ném bình nước xuống đất, vẻ mặt tức giận.

Làm vợ đại đội trưởng giật nảy mình.

“Ông sao vậy?”

“Sao cái gì mà sao? Tôi bị cách chức rồi!” Ông ta rống lên.

Rống xong, đại đội trưởng che ót, cảm thấy hơi mơ màng.

Phải bình tĩnh lại…

“Sao lại cách chức? Còn không phải là chỉ gian lận thi cử thôi sao?” Vợ đại đội trưởng cũng sốt ruột, bà ta không tin chuyện này là thật.

Trong lòng chỉ mong đây chỉ là chuyện đùa.

“Lý Hướng Vãn viết tin tố cáo đến công xã, khai ra chuyện tôi gian lận và kết hợp với cán bộ công xã để lừa gạt. Lại còn có ông già Triệu Phúc Quý kia ở bên cạnh mỉa mai…” Nói đến phần sau, ông ta không muốn nói tiếp nữa.

“Cái con trời đánh Lý Hướng Vãn này!” Vợ đại đội trưởng mắng lên.

Khuôn mặt đại đội trưởng tối sầm lại, nắm chặt hai nắm đấm, càng nghĩ càng tức.

“Tôi sẽ tìm con nhỏ đó tính sổ, không thể bỏ qua việc này như vậy được!”

Bà ta vừa dứt lời thì đại đội trưởng cau mày, do dự nói; “Bà cho rằng tôi không muốn tìm nó sao, nhưng còn Lý Hướng Bắc…”

Sau khi biết là ai tố cáo, suýt nữa thì ông ta liền tìm người tính sổ.

Nhưng nghĩ đến Lý Hướng Bắc, ông ta lại không dám, chủ yếu là ông ta không rõ nhà của Lý Hướng Bắc quyền lực như thế nào.

Nghe nói người nhà đều là quân nhân. Con trai cả của ông ta làm tiểu đội trưởng trong quân đội, ông ta sợ ảnh hưởng đến con trai.

“Chia tay lâu rồi. Năm ngoái về quê với hai chị em nhà họ Đổng, lòng cậu ta làm gì còn có nó.” Vợ đại đội trưởng phản bác lại.
Bình Luận (0)
Comment