Chương 326 - Hỗn chiến hết sức căng thẳng 1
Việc Lý Hướng Bắc bị thương, ngoài điểm thanh niên trí thức thì chỉ có nhà trưởng thôn biết.
Người ngoài thì không.
Chủ yếu là vì Lý Hướng Bắc sợ mất mặt, trước khi vết thương chưa lành, anh ta không định ra khỏi phòng.
Chị em nhà họ Đổng thì càng nghiêm túc ngồi yên ở trong phòng.
Vợ đại đội trưởng luôn giữ thân giữ phận, càng không muốn ra ngoài tán gẫu với các thím trong thôn.
Nên bà ta còn tưởng rằng Lý Hướng Vãn và Lý Hướng Bắc chia tay thật.
Đừng nói là bà ta, thật ra đa số thôn dân đều nghĩ vậy.
Năm ngoái, sau khi Lý Hướng Bắc về nhà thăm người thân với chị em nhà họ Đổng, trong thôn lập tức đồn đãi Lý Hướng Bắc và Đổng Điềm Điềm cặp với nhau.
Năm nay bọn họ trở về, lời đồn này liền rõ ràng.
Càng có lời đồn phóng đại hơn là hai người đã đính hôn…
Chỉ có vợ trưởng thôn nghe được chút gì đó từ trưởng thôn, biết quan hệ của hai người này vẫn còn phức tạp.
Đại đội trưởng nghi ngờ nhìn vợ mình: “Bà chắc chứ?”
“Chuyện này có thể giả sao?” Vợ đại đội trưởng tức giận nói.
Đúng lúc này, con dâu Trương Quế Hoa vừa trở về từ nhà mẹ đẻ. Cô ta vừa vào phòng thì thấy bình nước bị vứt trên mặt đất, liền biết cha chồng đã phát cáu.
Thấy khuôn mặt u ám của hai vợ chồng già, cô ta khẽ nói: “Cha, mẹ, con về rồi ạ.”
“Còn biết trở về? Sao không đợi khi nào thời tiết ấm áp rồi về đây? Tôi cũng bớt được một miệng ăn.”
Nghe lời nói châm chọc của mẹ chồng, Trương Quế Hoa cũng không để bụng, cô ta vẫn tươi cười, nhẹ nhàng nói; “Mẹ, nhà mẹ đẻ của con xảy ra chút chuyện nên con mới ở thêm hai ngày. Nếu không phải là không thể phân thân, con đã trở lại từ lâu rồi, mẹ đừng giận, trong nhà có chuyện gì sao? Con thấy cha và mẹ không được vui cho lắm.”
“Hừ, xảy ra chuyện gì à? Có chuyện lớn rồi! Phía công xã vừa loại bỏ chức đại đội trưởng của cha cô.”
“Sao? Sao lại bỏ ạ? Không phải năm nào cha cũng nhọc lòng chuyện hoa màu của thôn, mỗi năm mệt muốn chết muốn sống, không có công lao thì còn có khổ lao, sao nói bỏ là bỏ được?”
Dáng vẻ tức không chịu được của con dâu làm tâm trạng của hai vợ chồng đại đội trưởng tốt hơn chút, bọn họ không cau có với cô ta nữa.
Trương Quế Hoa thầm thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì cũng lừa được rồi.
“Còn không phải là do Lý Hướng Vãn nhiều chuyện, nó viết tin tố cáo đổ tội cho cha con.” Vợ đại đội trưởng chưa nói cụ thể cho con dâu, bà ta sợ con dâu dòm ngó lễ vật mà bà ta nhận.
Trương Quế Hoa không ngừng nghĩ ngợi, thấy mẹ chồng của mình không có ý muốn nói tỉ mỉ, cô ta liền biết chuyện này không đơn giản như bà ta nói.
Biết là một chuyện, có dám hỏi hay không là chuyện khác.
Trương Quế Hoa do dự một lúc, cuối cùng cô ta vẫn không dám hỏi.
Vợ đại đội trưởng càng nghĩ càng tức, chức đại đội trưởng đã mất rồi, còn sợ gì nữa?
Bà ta lập tức nói: “Đi, đi tìm thím hai của con, nhất định hôm nay phải trút giận mới được.”
Trương Quế Hoa vừa nghe mẹ chồng muốn tìm Lý Hướng Vãn tính sổ, cô ta liền do dự nhìn cha chồng.
Chỉ thấy đại đội trưởng không nói gì, hiển nhiên là ngầm đồng ý.
Cô ta đành phải đi theo mẹ chồng đang nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng.
Vợ đại đội trưởng ra khỏi nhà tìm em dâu. Em dâu của bà vừa đen vừa cường tráng, là người rất giỏi đánh nhau.
Vì vậy ba người hùng hổ đi đến sân sau của điểm thanh niên trí thức.
Phía sau có người chống lưng, khí thế của vợ đội trưởng cao ngút trời, bà ta đứng ở sân sau, chống nạnh hét vào: “Lý Hướng Vãn, mày ra đây cho bà! Lương tâm của mày bị chó tha rồi sao? Mày kéo chồng tao xuống thì mày được lợi lộc gì? Mày lăn ra đây cho tao, hôm nay tao quyết lột da mày!”
Lâm Ngọc Trúc đang run chân đọc báo trong phòng, nghe được tiếng hét ngoài phòng, cô hơi tò mò.
Cô chạy đến cửa sổ nhỏ nhìn.
Thì thấy vợ đại đội trưởng dẫn con dâu và vợ của em trai đội trưởng đến đứng trong sân chửi bậy, dáng vẻ không thân thiện là bao.
Cô thầm nghĩ, không phải chứ, xe đạp bị phá được mấy ngày rồi, giờ mới tìm đến đây, có phải là quá chậm tiêu rồi không?
Không lẽ cung phản xạ của bọn họ quá dài…
Cô vừa lẩm bầm vừa ra cửa quan sát tình hình.
Khi cô đi ra thì Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn cũng đi ra khỏi phòng.
Lý Hướng Vãn ở trong phòng nghe vợ đại đội trưởng mắng chửi. Cô ta cũng rất ngạc nhiên, không ngờ chức đại đội trưởng bị loại bỏ dễ dàng như vậy.
Khi cô ta đi ra, vẻ mặt rất bình tĩnh, không hề chột dạ.
Vợ đại đội trưởng nhìn dáng vẻ thản nhiên của cô ta thì giận sôi máu.
Bà ta chỉ vào Lý Hướng Vãn, nói: “Nể tình mày là con gái nên tao không tính sổ với mày. Tao chưa tính sổ chuyện mày phá xe đạp của nhà tao, vậy mà mày còn viết thư tố cáo! Tao không ngờ lòng dạ của mày độc ác như vậy. Đây là việc mà con người làm hay sao?”
“Câu này là tôi nên hỏi mấy người mới phải.” Lý Hướng Vãn lạnh lùng nói.
Lấy tiền mà không làm việc là chuyện mà con người nên làm nhỉ?