Chương 329 - Chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm 2
Cái gì? Đại đội trưởng mất chức?
Phản ứng đầu tiên của các thôn dân là công xã đã biết chuyện gian lận thi cử.
Trước đây bọn họ còn không cảm thấy nhà đại đội trưởng không tốt, bây giờ bị mất chức thì lại tìm nữ thanh niên trí thức để trút giận. Vậy thì có hơi mềm nắn, rắn buông rồi.
Vợ của em trai đội trưởng thấy người nhà nói không lại, đầu óc nóng lên, hét to: “Hai đứa con gái miệng lưỡi sắc bén chúng mày đừng có mà luyên thuyên! Bác cả của tao làm đội trưởng mấy năm nay, năm nào anh ấy cũng phải chịu thương chịu khó phục vụ bà con, vậy mà lại bị bọn mày vu cáo hãm hại khiến một đại đội trưởng tốt như vậy bị cách chức rồi.”
“Bà con, bà con nói xem, có phải đám thanh niên trí thức này gieo họa cho người khác không?”
Các thôn dân đang xem kịch vui nhìn nhau.
Bà nói chịu thương chịu khó nhưng chúng tôi có thấy đâu? Năm nào cũng thấy dáng vẻ kiêu ngạo, quát mắng người khác của ông ta.
Mới vừa nghỉ một lát thì đã bị mắng xối xả.
Có chuyện gì tốt, ông ta đều chia cho người cùng tông tộc của mình.
Làm gì có chịu thương chịu khó?
Hừ, bị cách chức cũng đáng đời lắm.
Nghĩ vậy, các thôn dân cảm thấy rất sung sướng.
Không chỉ bọn họ cảm thấy vui sướng, ngay cả Trương Diễm Thu cũng vui vẻ. Đại đội trưởng công khai lẫn ngầm ức hiếp thanh niên trí thức rất nhiều lần.
Lần nào cũng cau có với cô ta.
Bị mất chức mới phải.
Vợ của em trai đội trưởng ngơ ngác trước phản ứng của mọi người. Không phải là bọn họ nên cùng nhau công khai lên án thanh niên trí thức sao?
Bà ta nào biết rằng chức đại đội trưởng đã mất, mọi người sẽ không tiếp tục nghe lời bọn họ nữa.
Lý Hướng Vãn cười trào phúng một tiếng, sau đó cô ta đứng thẳng, nói: “Nếu Vương Thiên Tường là người ngay thẳng, vậy tại sao ông ta lại bị tố cáo? Thím, các thím không tự nhìn nhận lại, vậy mà còn ỷ mạnh hiếp yếu! Tôi nhất định phải đến công xã đòi lại công bằng, hỏi một chút xem đây là việc mà lãnh đạo thôn nên làm sao?”
Lý Hướng Vãn cũng suy nghĩ cẩn thận, nếu mọi chuyện đã đi đến tình trạng này thì cô ta phải hoàn toàn đè bẹp đại đội trưởng mới được.
Chức lãnh đạo thôn này được phục hồi rất dễ dàng.
Hôm nay cũng đã đánh nhau, cũng đã đắc tội với người ta.
Nhất định phải làm đến cùng, chỉ cần đến tai công xã, để lại vụ kiện.
Mặc dù sau này đại đội trưởng được khôi phục chức vụ thì ông ta cũng không dám lấy việc công trả thù riêng.
Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc liếc nhau, nói làm liền làm.
Hai người cưỡi xe đạp đi đến công xã.
Vợ đội trưởng bị mấy câu nói của bọn họ làm sững sờ, còn chưa phản ứng kịp.
Đến khi thấy hai người lên xe đạp thì mới phản ứng kịp, là hai người muốn đến công xã.
Trong chớp mắt, bà ta không quan tâm gì cả mà chỉ muốn lên cản lại, lại bị hai chị em nhà họ Đổng và Vương Tiểu Mai chặn lai.
Khuôn mặt của vợ đội trưởng lúc xanh lúc trắng.
Trong lòng bắt đầu luống cuống.
Trưởng thôn: …
Ông ta đứng nhìn hai người lái xe đạp rời đi.
Thầm nghĩ hai đứa nhỏ này quá tinh ranh.
Sau đó ông ta khẽ thở dài, tỏ ra bất đắc dĩ nói với vợ đội trưởng: “Em dâu, việc làm lần này của em… anh cũng không biết phải giúp các em thế nào.”
Vợ đội trưởng chỉ thấy trước mắt tối sầm.
Lý Hướng Bắc thấy Lý Hướng Vãn đến thị trấn, anh ta lập tức xoay người đi đến nhà kế toán Lý mượn xe đạp rồi đuổi theo.
Anh ta liền nhìn thấy đội trưởng cố làm ra vẻ đi đến, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đây là làm sao vậy? Nghe nói mấy người đánh nhau với thanh niên trí thức, thật là hồ đồ! Tuy mấy con bé này hơi tùy hứng, nhưng mấy bà bình tĩnh nói chuyện là được, cần gì phải động tay động chân.”
Trưởng thôn nhịn cười đến nghẹn đỏ mặt, ông ta không muốn cười trước mặt đối phương.
Nhưng mà ông ta không nhịn được.
Vợ đội trưởng…
Đại đội trưởng chỉ trích vợ mình xong rồi xoay ra nhìn sân sau, lập tức cảm thấy không đúng, không thấy Lý Hướng Vãn đâu.
Nhìn lại thì thấy người nhà ông ta chật vật không thể chịu được.
Nhất thời ông ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ban đầu ông ta định đợi vợ mình đánh Lý Hướng Vãn một trận rồi mới ra đến ba phải, làm cô ta ngậm bồ hòn mà im, có khổ nhưng không nói nên lời để trút giận.
Nhưng lúc này, ông ta chợt cảm thấy mọi chuyện không giống như mình tưởng tượng.
Lại nhìn phản ứng của các thôn dân xem kịch vui xung quanh, trong lòng đội trưởng có một dự cảm xấu.
Lại đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Lý Hướng Bắc, đội trưởng lập tức căng thẳng.
Lý Hướng Bắc đây là…