Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 330 - Chương 330 - Là Ai? Ai Dám Ức Hiếp Cô Gái Nhỏ Yếu Ớt Không Thể Tự Lo Liệu Của Anh? 1

Chương 330 - Là ai? Ai dám ức hiếp cô gái nhỏ yếu ớt không thể tự lo liệu của anh? 1
Lý Hướng Bắc vội vã đuổi theo Lý Hướng Vãn nên chỉ nhìn thoáng qua đại đội trưởng rồi xoay người rời khỏi đây.

Đám người đi xa.

Trưởng thôn rất vui nhưng lại than thở một tiếng, vỗ bả vai đại đội trưởng, nặng nề nói; “Em trai, ông phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Sau đó ông ta bảo thôn dân: “Giải tán đi mọi người, trời lạnh như vậy mà còn đứng đây làm gì?”

Các thôn dân nhìn toàn gia đình của đại đội trưởng, sau đó cùng nhau xoay người rời khỏi đây, vừa đi vừa thảo luận.

Khi các thôn dân đi đến sân trước, bọn họ liền nghe một tiếng “bốp”, vừa quay đầu lại thì thấy đội trưởng tát vợ mình một cái.

Nhóm các thím sôi nổi lắc đầu, tính tình của ông Vương càng ngày càng xấu.

Vợ mình đã từng tuổi này rồi mà ông ta cũng không giữ mặt mũi cho.

Làm con dâu sợ đến mức nép vào một bên, run lẩy bẩy.

Nhóm phụ nữ trong thôn bắt đầu thì thầm: “Bà nói xem đại đội trưởng có từng đánh Quế Hoa bao giờ chưa?”

“Anh ta đã không phải là đại đội trưởng.”

“Anh ta có đánh hay không thì tôi không biết, nhưng mẹ chồng thì không ngừng tra tấn Quế Hoa, gả cho nhà chị ta đúng là xúi quẩy.”

“Cũng không thể nói như vậy, dù gì chồng của Quế Hoa cũng đang kiếm tiền ở quân đội, tốt hơn gả cho mấy đứa con trai khác trong thôn, nó gả cho ai cũng bị tra tấn thôi.”

“Ôi chao, vậy sau này con trai bà lấy vợ, bà có hành hạ con dâu không?”

“Tôi đâu phải người đàn bà chua ngoa kia.”

“Thôi đi bà.”

Những lời đàm tiếu này lọt vào lỗ tai của đại đội trưởng, làm mặt mũi của ông ta suýt không giữ được, tức giận đến mức nổi gân xanh.

Ông ta đánh con dâu khi nào?

Ngẩng đầu lên thì thấy con dâu nép ở một góc, ông ta liền cảm thấy chướng mắt, quát lên: “Còn đứng ra đó làm gì? Về nhà!”

Trương Quế Hoa run run đi theo mẹ chồng về.

Em dâu đội trưởng sờ mặt, còn sờ được chút máu, bà ta nhe răng trợn mắt nói: “Bác cả, anh xem mặt em này, mình cứ cho qua chuyện này như vậy sao?”

Đại đội trưởng: …

Nếu nhà họ Vương lấy người vợ thông minh một xíu thì cũng không đến mức…

Đột nhiên ông ta cảm thấy hâm mộ Triệu Phúc Quý.

Đến khi cả nhà đại đội trưởng đi, Đổng Mật Mật liếc nhìn Vương Tiểu Mai, cao ngạo nói: “Lần sau nói cho Lý Hướng Vãn biết rằng tôi giúp chị ta chỉ là vì mặt mũi của điểm thanh niên trí thức mà thôi, tôi không có ý định giảng hòa, bảo chị ta đừng tự mình đa tình.”

Nói xong, cô ta quay đầu rồi rời đi một cách kiêu ngạo.

Đổng Điềm Điềm thở dài, cười nói với Vương Tiểu Mai: “Con bé không nhằm vào cô đâu.”

Vương Tiểu Mai: …

Khi hai chị em hoàn toàn đi rồi, Vương Tiểu Mai trợn tròn mắt.

Mà bên kia, Lý Hướng Vãn ngậm một cục tức, vội vàng cưỡi xe đạp chạy đến công xã.

Hai người xuống xe, trực tiếp đi tìm Ủy ban Cách mạng.

Tố cáo đại đội trưởng của thôn Thiện Thủy trả thù việc bị tố cáo, làm quan chức mà không nhân đức.

Ủy ban Cách mạng phản ánh lên lãnh đạo.

Lãnh đạo vừa cách chức Vương Thiên Tường xong, đang ngồi trong văn phòng nghe Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc kẻ xướng người họa, kể lại hôm nay bọn họ bị ức hiếp như thế nào.

Đám người nói xong, lãnh đạo đánh giá hai cô gái một chút, trông bọn họ rất sạch sẽ, không giống như từng bị đánh.

Nhất thời ông ta hơi nghi ngờ.

Lâm Ngọc Trúc nói thẳng: “Lãnh đạo, ngài có thể gọi điện cho thôn của chúng tôi, hỏi trưởng thôn của chúng tôi một chút. Không ít thôn dân cũng ở đó chứng kiến chuyện này, mọi chuyện không thể nào là giả được. Xin ngài nhìn rõ mọi việc, giữ gìn lẽ phải cho chúng tôi!”

“Những thanh niên trí thức xa nhà ra bên ngoài như chúng tôi cũng chỉ có thể tìm ngài làm chủ cho mình.”

“Hôm nay đội trưởng tìm họ hàng đến đánh chúng tôi, không biết mai sau ông ta sẽ làm gì.”

Lãnh đạo công xã lập tức trở nên nghiêm túc, mấy năm nay đúng là nhóm nữ thanh niên trí thức bị bắt nạt rất nhiều, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng có.

Lãnh đạo công xã gật đầu, cười hiền, nói: “Mời hai vị ngồi, để cho tôi xác minh một chút.”

Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc ngồi ngay ngắn trên ghế văn phòng, đợi lãnh đạo xác minh.
Bình Luận (0)
Comment