Chương 331 - Là ai? Ai dám ức hiếp cô gái nhỏ yếu ớt không thể tự lo liệu của anh? 2
Lãnh đạo công xã nói làm liền làm, ông ta cầm điện thoại lên gọi.
Mà trưởng thôn đang ngồi đợi ở Ủy ban thôn, theo phán đoán của ông ta, hai cô gái này đến công xã sẽ không đi tố cáo cũng không biết tìm ai như các thôn dân.
Quả nhiên, có người gọi đến.
Ông ta bắt máy rồi khách sáo nói: “Xin chào, đây là Ủy ban thôn của thôn Thiện Thủy, xin hỏi ngài tìm ai?”
Kế toán Lý nhìn trưởng thôn, ông già này còn rất biết giả vờ.
Lãnh đạo công xã không thích dài dòng, ông ta tự báo tên họ, nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến mấy câu hỏi vô nghĩa của trưởng thôn.
Lãnh đạo công xã: …
Ông ta làm như hôm nay bọn họ chưa từng gặp mặt vậy.
“Vương Thiên Tường dẫn người nhà đến bắt nạt nữ thanh niên trí thức, có chuyện này sao?”
“Ôi, hai đứa nhỏ kia tìm ngài phải không? Đúng là có chuyện này thật. Ông ta dẫn hai người giỏi làm nông, hung hãn tiến lên đánh mấy đứa nhỏ. Ngài nói xem, mấy đứa nhỏ mảnh mai kia có thể đánh lại đám người quanh năm làm nông như bọn họ sao? Nếu không phải xung quanh có người giúp, nói không chừng bọn họ đã đánh người tơi tả rồi.”
“Bọn họ quá đáng, hai đứa nhỏ tức không chịu được nên đã đi đến công xã tìm lãnh đạo giữ gìn lẽ phải, tôi lại không thể cản được.”
“Lãnh đạo cũng biết đó, cậu Vương vừa mất chức, trong lòng không thoải mái nên tìm mấy đứa trẻ để trút giận. Tuy chúng ta biết rõ mọi chuyện nhưng người trong thôn thì không, nếu tôi phê bình cậu ta thì các thôn dân sẽ nghĩ tôi thế nào.”
“Vậy nên đành làm phiền lãnh đạo xử lý chuyện này, xin ngài thứ lỗi!”
“Các thôn dân khác có thấy được không?”
“Cũng có không ít thôn dân thấy được, những người khác thì không nói, còn các hộ gia đình bên cạnh điểm thanh niên trí thức thì quan sát từ đầu đến đuôi.”
“Được, tôi biết rồi.” Nói xong, lãnh đạo cúp máy.
Khi nói chuyện với Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc, thái độ của ông ta khách sao hơn nhiều: “Hai vị đồng chí chịu khổ rồi. Như vậy đi, các vị về nhà trước, tôi sẽ bảo người điều tra rõ, nếu chuyện này là thật thì chắc chắn tôi sẽ làm chủ cho hai vụ.”
“Cảm ơn lãnh đạo, ngài mới là lãnh đạo tốt làm chủ cho nhân dân.” Lâm Ngọc Trúc lập tức nói lời xu nịnh.
Lý Hướng Vãn cũng vô cùng biết ơn, cô ta nói: “Cảm ơn lãnh đạo, chúng tôi đợi ngài giữ gìn lẽ phải cho chúng tôi.”
Lãnh đạo công xã cười gật đầu, an ủi: “Yên tâm, chúng tôi sẽ không xem nhẹ chuyện này.”
Lãnh đạo có chút tin tưởng hai nữ thanh niên trí thức này. Nếu Vương Thiên Tường trở về thôn liền bảo người thân đến trả thù đồng chí tố cáo, vậy tính chất của việc này liền nghiêm trọng.
Cái khác thì không nói, nhưng ông ta đừng mong khôi phục chức đại đội trưởng.
Người có vết nhơ ức hiếp người dân, ai còn dám để ông ta làm lãnh đạo thôn.
Là cảm thấy tương lai của mình quá sáng ngời sao?
Người như vậy không đáng để chậm trễ tương lai của mình.
Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc lại cảm ơn hai câu, sau đó ra khỏi văn phòng trước nụ cười ấm áp của lãnh đạo.
Ra cửa, bọn họ liền nhìn thấy Lý Hướng Bắc và Vương Dương.
Lý Hướng Bắc nhìn sắc mặt của hai người, anh ta liền biết mọi chuyện xong hết rồi.
Anh ta khẽ thở phào, đưa hai người trở về.
Đưa người xong, anh ta mang cái đầu quấn băng gạc đi đến thị trấn.
Vào thị trấn, anh ta đi đến bưu điện, vừa đến cửa bưu điện thì thấy Thẩm Bác Quận đang cầm bưu kiện đi ra.
Hai người nhìn nhau, đều sửng sốt.
Thẩm Bác Quận nhìn băng gạc trên đầu anh ta, khó hiểu hỏi: “Cậu đang bị thương, không ở trong thôn mà ra đây làm gì?”
Lý Hướng Bắc: …
Không hiểu sao anh ta cảm thấy trong mắt đối phương có chút giễu cợt.
Vì vậy, anh ta xấu xa nói: “Hôm nay trí thức Lâm suýt nữa bị đánh.”
Biểu cảm vui sướng khi người gặp họa của Thẩm Bác Quận nháy mắt tan rã.
Đầy đầu đều là dáng vẻ thê thảm của cô gái nhỏ.
Là ai? Ai dám đánh cô gái nhỏ yếu ớt không thể tự lo liệu của anh?