Chương 333 - Cảm thấy vẫn luôn không có hứng thú với con gái 2
“Con không sao thật mà.” Nghĩ đến việc hôm nay chị em nhà họ Đổng giúp Hướng Vãn đánh nhau, vì vậy anh ta liền nói: “Mẹ cũng đừng so đo với nhà họ Đổng, dù sao cũng không có gì, sau này không lui tới là được.”
Rõ ràng mẹ Lý hơi chần chừ, sau đó nghĩ mà sợ nói: “May thay lúc trước không đáp ứng việc hôn nhân này như nhà họ Vương, nếu không hiện tại mẹ cũng sốt ruột như nhà họ Vương rồi.”
“Vợ của con phải là người có tri thức và hiểu lễ nghĩa, nhà mình không thể chấp nhận loại con gái bất đồng ý kiến liền ra tay được.”
“Con có nghe không?”
“Nếu con có tình cảm với Đổng Điềm Điềm thật, vậy thì nhanh chóng làm nó biến mất cho mẹ, để mẹ còn sống lâu thêm vài năm.”
Nghe những lời này xong, Lý Hướng Bắc dần nghĩ đến dáng vẻ vô cùng mạnh mẽ của Lý Hướng Vãn khi đánh nhau với thím hai Vương.
Nhất thời anh ta chột dạ đồng ý, lời nói có chút qua quýt.
Thái độ qua quýt này làm mẹ Lý không hài lòng.
Bà ấy cảm thấy mình đoán không sai, chắc chắn là con trai của bà ấy có tình cảm với Đổng Điềm Điềm.
Chuông cảnh báo trong lòng của bà ấy vang lên ngay lập tức. Cúp máy xong, bà ấy liền quyết định cắt đứt quan hệ với nhà họ Đổng.
Còn nhà họ Đổng ở Kinh Đô cũng đang sứt đầu mẻ trán, bận bịu tranh luận với nhà họ Vương.
Dựa theo ý tứ của bọn họ, đây chỉ là vợ chồng son cãi nhau mà thôi, không đến mức từ hôn.
Nếu con gái nhà bọn họ bị từ hôn thì thanh danh sẽ mất hết.
Chủ yếu là một khi từ hôn, bọn họ không thể nhờ vả nhà họ Vương nữa.
Nhà họ Lý bên kia thì hoàn toàn xong rồi.
Cho nên việc hôn nhân này, nhà họ Đổng nhất quyết không rút.
Lần này nhà họ Vương lại rất kiên trì, nếu con trai nhà họ Lý không bị đánh trúng thì người bị đánh vỡ đầu là con trai nhà họ.
Con trai của bọn họ cũng không phải của rơi, sao có thể không đau lòng?
Tùy tiện cãi nhau đôi câu mà đã lấy cục đá muốn đánh người, như vậy mà xem được sao?
Ai dám lấy một đứa con gái như vậy vào nhà?
Nói gì thì nói, bọn họ nhất định phải từ hôn.
Nhà họ Đổng nhắc lại chuyện trước đây hai người đi chung một chiếc xe đạp.
Nhà họ Vương trực tiếp nhắc đến Lý Hướng Bắc, nhà họ Đổng có giỏi thì bảo Lý Hướng Bắc cưới Đổng Điềm Điềm đi.
Con gái của mấy người bị bệnh nên con trai của chúng tôi có lòng tốt còn bị mang tiếng xấu.
Trong lúc ầm ĩ như vậy, nhà họ Vương cũng không cần khách sáo.
Tuy rằng nhà họ Vương không lớn như trước, nhưng bọn họ vẫn hơn nhà họ Đổng.”
Thấy nhà họ Vương hoàn toàn tức giận, nhà họ Đổng không tiếp tục làm loạn nữa.
Vì vậy hai nhà bắt đầu bàn bạc chuyện từ hôn. Nhà họ Đổng nói thanh danh của con gái nhà bọn họ không thể bị hao tổn vô duyên vô cớ như vậy được, phải đền bù.
Nhà họ Vương: …
Chỉ cần có thể hủy hôn, nhà họ Vương chịu hết, xem như bọn họ không biết nhìn người.
Hai nhà lục đục với nhau, tất nhiên là nhóm thanh niên trí thức không biết.
Sau khi Lý Hướng Bắc trở về điểm thanh niên trí thức, anh ta cũng chỉ nói với Vương Dương vài câu, để anh ta chuẩn bị tinh thần.
Vương Dương nghe xong thì gật đầu, không có chút biểu cảm nào, không vui cũng không buồn.
Lý Hướng Bắc thấy anh ta như vậy thì đột nhiên tò mò hỏi: “Rốt cuộc là cậu có ý gì với Đổng Mật Mật?”
Bọn họ đính hôn lâu như vậy, nhưng anh ta không nhìn ra rốt cuộc Vương Dương có thích người ta hay không.
Chỉ thấy Vương Dương rũ đầu, u buồn nói: “Chưa thể gọi là thích. Em cảm thấy mình không có hứng thú với con gái, người nhà bảo đính hôn thì em đồng ý thôi, lấy ai mà chẳng được.”
Lý Hướng Bắc trừng mắt, vẻ mặt sợ hãi.
Anh ta khẽ lùi ra sau. Ở chung nhiều năm như vậy, thế nhưng anh ta lại không nhận ra Vương Dương là người như thế này.
Vương Dương nhìn hành động khó hiểu của anh ta.
Dấu chấm hỏi đầy đầu.