Chương 334 - Suýt thì lại ngất vì tức 1
“Cậu…” Lý Hướng Bắc nhất thời cảm thấy lúng túng, anh ta không biết đánh giá sở thích của đối phương như thế nào.
Anh ta có cảm giác sau lưng có gió thổi, toàn thân đều nổi da gà.
Lúc này Vương Dương cũng kịp phản ứng lại, phát cáu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải như anh tưởng, em cũng không có hứng thú với con trai…”
Lúc này Lý Hướng Bắc mới khẽ thở phào, cứng đờ giải thích: “Chỉ là tôi cảm thấy ngồi sát vào nhau thì hơi nóng nên mới lui ra. Sao hôm nay phòng này lại nóng thế này!”
Vương Dương bày ra vẻ mặt đau lòng.
Trương Ái Quốc ngồi ở một góc ấm ức run vai.
Vừa rồi cậu ta cũng bị lời nói của Vương Dương làm cho hoảng sợ.
Sau đó cậu ta nghĩ lại thì thấy có lẽ mình lo lắng nhiều rồi, với dáng vẻ bình thường này của cậu ta, hẳn là sẽ không có chuyện gì.
Vương Dương hoàn toàn không ngờ chỉ một câu của mình lại gây hiểu lầm như vậy, anh ta khẽ sờ mồ hôi lạnh trên đầu.
Anh ta chỉ thích phụ nữ trưởng thành thôi.
Nhưng không thể nói nên lời, cho nên không giải thích nữa.
“Không phải anh chỉ đến thị trấn gọi điện thoại thôi sao, sao lại về muộn như vậy?” Vương Dương khẽ hỏi.
“Đi ăn cơm với anh Thẩm.” Lý Hướng Bắc trả lời đơn giản, còn có Trương Ái Quốc ở đây nên anh ta cũng không tiện nói thêm điều gì.
Thấy đối phương không muốn nhiều lời, Vương Dương liền biết có chuyện. Anh ta nhìn Trương Ái Quốc, liền không hỏi kỹ mà chỉ nhàn nhạt nói: “Chờ đến đầu xuân, chúng ta cũng tranh thủ xây nhà đi anh.”
Như vậy cũng có thể ít đối mặt với chị em nhà họ Đổng.
“Ừm.”
Trương Ái Quốc: …
Thật ra cậu ta rất muốn giữ hai anh em lại, nếu bọn họ dọn đi thì trong phòng này chỉ còn lại mình cậu ta là con trai.
Nếu nam thanh niên trí thức không biết gì thì còn đắc ý một chút.
Nhưng hiện tại cậu ta không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Ngược lại, cảm giác sợ hãi như có như không kia thường thường đánh úp trái tim nhỏ bé yếu ớt của cậu ta.
Cậu ta sợ mình không cẩn thận giẫm phải vết xe đổ của Hà Viễn Phương.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn không ngờ công xã sẽ ra sức như vậy. Hôm sau, bọn họ đã điều động cán bộ xuống kiểm tra.
Phỏng vấn toàn bộ mấy hộ gia đình sống xung quanh điểm thanh niên trí thức.
Quan hệ của mấy nhà này với Lâm Ngọc Trúc khá tốt, lời nói đều nghiêng về phía thanh niên trí thức.
Thím Trần thì không cần phải nói, bà ta luôn bênh vực thanh niên trí thức.
Có thể nhìn ra quan hệ của đại đội trưởng với mọi người chẳng ra sao cả.
Đều là người cùng thôn mà không có mấy người sẵn lòng nói đỡ cho ông ta.
Đến khi cán bộ phỏng vấn xong rồi, đại đội trưởng mới biết tin, ông ta vội vàng cản người lại.
Nhiệt tình lôi kéo đối phương vào nhà ăn bữa cơm.
Cán bộ nhớ đến hai vị đồng nghiệp còn viết bảng kiểm điểm thì lập tức từ chối, thuận tiện tăng thêm tội cho đại đội trưởng.
Đó là cố ý hối lộ nhân viên làm công.
Cán bộ về công xã liền nộp những gì ghi chép được cho lãnh đạo. Lãnh đạo tiếp đãi Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn gật đầu.
Hôm sau, trưởng thôn được gọi đến công xã. Sau khi đi ra, ông ta cầm trong tay văn kiện bổ nhiệm chức đại đội trưởng của thôn Thiện Thủy.
Trưởng thôn vui vẻ đi về thôn Thiện Thủy.
Ông ta cũng không cảm thấy trời quá lạnh hay đường quá dài.
Đi một đường về thôn, sau khi vào thôn thì ông ta đi thẳng đến Ủy ban thôn, mở loa đọc thư bổ nhiệm.
Chính thức bắt đầu từ hôm nay, trưởng thôn cũng là đại đội trưởng sản xuất của thôn Thiện Thủy.
Sau khi cựu đại đội trưởng nghe xong, ông ta lập tức ngất ở trong nhà.
Cả nhà lập tức trở nên hoảng loạn.
Đợi đến khi ông ta tỉnh lại thì nghe được tiếng loa, gọi ông ta đến thôn Thiện Thủy để nghe điện thoại.
Vương Thiên Tường lập tức lo lắng, ngoài con trai ra thì sẽ không gọi điện thoại cho ông ta.
Bây giờ gọi đến…
Ông ta có cảm giác thời gian quá trùng hợp.
Nhớ đến ánh mắt lạnh băng của Lý Hướng Bắc, Vương Thiên Tường thầm run sợ.
Bà Vương thấy dáng vẻ run run rẩy rẩy của chồng mình, nói: “Hay là để tôi đi nhận.”
Vương Thiên Tường lắc đầu, tỏ ra ghét bỏ nói: “Bà mà đi thì lại có chuyện mất.”
Vì vậy, ông ta bước từng bước mệt mỏi đến Ủy ban thôn.
Lúc trưởng thôn thấy cựu đại đội trưởng, ông ta lại cảm thấy có chút không nỡ.
Mới một ngày không thấy, sao ông ta cảm thấy đối phương già ngang tuổi mình.
“Đến đây, con trai của ông gọi đến, nhanh đến bắt máy, vừa lúc hai cha con tâm sự, cậu cũng giải sầu một chút.”