Chương 340 - Các cô cứ khoe khoang 1
Lúc này đại đội trưởng mới ý thức được mình đã cản trở bước chân của con trai.
Chỉ mấy đồng bạc đó...
Làm sao có thể so sánh với tiền đồ của con trai mình được.
Đại đội trưởng hai mắt tối đen trở về nhà, đầu ngón tay run rẩy không ngừng.
Bà Vương thấy ông ta không mời được người, nôn nóng hỏi: “Có mời được không?”
Đại đội trưởng ngẩng đầu nhìn bà vợ nhà mình, suýt nữa lại muốn vung một cái tát qua.
Nếu như không phải bà vợ này trong lúc ông ta đang nổi cơn giận dữ mà ra sức làm to, mọi chuyện có thể sẽ không náo tới nông nỗi này.
Cả giận nói: “Đều là chuyện tốt bà làm ra cả đấy.”
Sắc mặt bà Vương tái mét, biết đây là không mời người ta đến được.
Hai vợ chồng ngồi trên giường, vẻ mặt u sầu.
Trương Quế Hoa trầm tư hồi lâu, cẩn thận dè dặt hỏi: “Mẹ, ban đầu hai người nhận của thanh niên trí thức Lý bao nhiêu tiền.”
Đại đội trưởng ngồi bên cạnh không lên tiếng.
Bà Vương nhìn ông ta một cái, lầu bầu nói: “Không nhiều, năm mươi.”
Trương Quế Hoa nhất thời không biết nên nói gì nữa.
Bây giờ dù có oán trách thế nào cũng vô dụng, ngẫm nghĩ một lúc, dịu giọng khuyên nhủ nói: “Hay là trả tiền về đi, bảo Lý Hướng Vãn cầu xin Lý Hướng Bắc, xem xem chuyện này có thể châm chước không, bày tỏ chúng ta đã biết sai rồi.”
Có thái độ tích cực sửa sai dù nói thế nào cũng là điều tốt đẹp.
Bấy giờ đại đội trưởng mới mới nhìn thẳng vào đứa con dâu này, trong lòng nhất thời có hơi kích động.
Nhà họ Vương của bọn họ coi như đã cưới về được một cô vợ thông minh.
Quay đầu ra lệnh cho vợ mình nói: “Bà đi lấy tiền đưa cho Quế Hoa, để nó đi làm chuyện này.”
Tiền đã vào trong túi rồi, lại phải lấy ra, bà Vương có chút đau lòng.
Nhưng nhìn thấy lão già nhà mình trừng đôi mắt còn to hơn cả mắt trâu, cũng không dám nói chữ không ra.
Bèn ngập ngừng về phòng lấy tiền.
Không tình nguyện nói: “Cho dù trả tiền về hết rồi, có thể có bao nhiêu tác dụng.”
Sau khi Trương Quế Hoa nhận lấy tiền, nói với mẹ chồng: “Mẹ, nếu như Thường Bình không sao, nhà chúng ta sẽ có nhiều hơn năm mươi đồng.”
Sau khi bà Vương nghe đươc lời này, động tác đưa tiền nhanh nhẹn hơn nhiều.
Trương Quế Hoa nhận tiền xong xuôi, không nói hai lời lại chạy đến nơi ở của các thanh niên trí thức.
Chờ Lý Hướng Vãn nhận tiền của mình về, Trương Quế Hoa mới uyển chuyển nói: “Thanh niên trí thức Lý, cô xem liệu có thể để đồng chí Lý Hướng Bắc phản ánh với bên bộ đội một chút, bảo chúng ta đã hòa giải rồi được không?”
Lý Hướng Vãn có chút bất lực, sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì ban đầu đừng làm như vậy.
“Để tôi viết cho bộ đội của chồng cô một bức thư, bày tỏ chúng ta đã hòa giải, các cô cũng đã sâu sắc giác ngộ được sai lầm của bản thân.”
Trương Quế Hoa càng muốn Lý Hướng Bắc ra mặt nói chuyện với lãnh đạo của bộ đội hơn.
Trên mặt ngập ngừng không biết nên mở miệng nói lời này như thế nào.
Lý Hướng Vãn khẽ than một tiếng, nặng nề nói với Trương Quế Hoa: “Chuyện này dù anh ấy có ra mặt cũng không còn tác dụng nữa rồi.”
Trương Quế Hoa...
“Vậy có thể nói với anh ta, đừng làm khó...”
Lý Hướng Vãn bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Bộ đội lại không phải của nhà anh ấy, cô cứ yên tâm.”
Tâm trạng của Trương Quế Hoa vẫn luôn rối rắm bỗng chốc nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Người thông minh nói chuyện với nhau, luôn luôn đều là chỉ nói chút liền hiểu.
Tiền đã trả về xong, Lý Hướng Vãn ở trước mặt Trương Quế Hoa viết xong bức thư, thuận tiện đọc cho đối phương nghe.
Trương Quế Hoa nghe xong, lúc này mới thật sự vui vẻ trở lại, vẻ mặt cảm kích cảm ơn đối phương.
Đợi người đi rồi, Vương Tiểu Mai lơ mơ hỏi: “Bức thư này có tác dụng không?”
Lý Hướng Vãn trầm mặc không nói gì.
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu.