Thập Niên 70: Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa (Dịch Full)

Chương 348 - Chương 348 - Cái Đầu Óc Này 1

Chương 348 - Cái đầu óc này 1
Vốn dĩ bà Lý tràn đầy tự tin mà tới đây, trong tưởng tượng của bà ta, bà ta chỉ cần cao cao tại thượng ngồi ở đó, nói ra vài câu nói thì liền có thể dọa đối phương sợ run lẩy bẩy, quỳ xuống đất xin tha, dè dặt mà nghe theo.

Tuy nhiên, bà ta lại không ngờ được vợ trưởng thôn đao to búa lớn trực tiếp vạch trần lớp che đậy này.

Cả hai bên bỗng chốc mất hết thể diện.

Vợ trưởng thôn mới không thèm sợ, chức vụ này không làm thì không làm nữa thôi, quan hệ tích cóp trong từng ấy năm không phải cứ nói đứt liền đứt.

Triệu Kiến Thiết lại không phải con trai ruột bà ta.

Nếu như vì lý do này, cuộc sống nửa đời sau của bà ta đều sẽ bị bà Lý cản trở mọi lúc mọi nơi, thế thì sống còn ý nghĩa gì nữa.

Bà ta vẫn còn muốn sống nhiều thêm hai năm nữa.

Có bản lĩnh thì cứ đi tố cao.

Bà Lý muốn nói vài câu mềm mỏng, cứu vãn lại mối quan hệ của hai nhà.

Bà ta cũng không phải thật sự muốn cạch mặt nhau.

Nhưng nhìn thấy đối phương bày ra bộ dáng cao ngạo, lòng liền tức giận.

Cái này quá không giống so với trong tưởng tượng của bà ta rồi.

Còn nữa, đây làm gì coi bà ta như thông gia.

Bèn dứt khoát không nói lời mềm mỏng nữa, đắc tội cũng đắc tội rồi, qua hai ngày nữa nguôi giận, chẳng phải thông gia vẫn là thông gia sao.

Quan hệ lại không đứt được, sợ cái gì.

Bà Lý nói một cách quái gở: “Được, tôi coi như đã nhìn rõ ràng rồi, mấy người hạ quyết tâm không muốn giúp đỡ thông gia, tôi cũng không trơ cái mặt già này ở đây nữa, tôi...”

Vợ trưởng thôn cũng không cho bà Lý cơ hội nói hết câu, lời lẽ cứng rắn nói: “Đi thong thả, không tiễn.”

Bà Lý tức đến thở hổn hển, tông cửa rời đi.

Người đi rồi, cả người vợ trưởng thôn mềm oặt lại, dựa lên tường, cũng nổi giận không nhẹ.

Ban đầu không nên nuông chiều con trai, xem nó tìm kìa, tìm về một người kiểu gì không biết.

Càng nghĩ càng thấy tức, nói với trưởng thôn vừa bước ra ngoài: “Con trai của nhà lão Triệu ông chả có đứa nào thông minh, xem đi đứa nào cũng ngu xuẩn.”

Trưởng thôn rụt cổ lại, thế bà nói xem...

Mới sáng sớm đã chọc vào ai rồi, ông ta làm người đứng giữa chịu đựng tức giận một cách không thể hiểu nổi.

Trưởng thôn vẫn luôn đợi đến khi sắc mặt vợ mình hòa hoãn trở lại rồi mới lo lắng hỏi: “Bà già đó sẽ không gây náo loạn ra chuyện gì đấy chứ.”

Vợ trưởng thôn trầm mặc một lát, nói: “Cứ để cho bà ta làm ầm ĩ đi, tôi xem xem bà ta có thể gây ra được cái gì, chuyện này ông đừng xía vào.”

Theo suy nghĩ của vợ trưởng thôn, cho dù chuyện của Triệu Kiến Thiết bị tố cáo lên công xã rồi, thế thì vẫn phải cần người xuống đây điều tra mới định tội được.

Hôm qua bọn họ ăn cơm với Lý Hướng Vãn, nhìn thì thấy con bé đó không muốn so đo nữa.

Chuyện này chưa chắc có thể tố cáo được.

Tuy nhiên vợ trưởng thôn cũng thầm nhủ trong lòng, chuyện gì cũng đều có lỡ như, thế là nói với lão già nhà mình: “Ông cũng chuẩn bị tâm lý đi.”

Trưởng thôn vừa mới yên tâm giờ lại...

Bây giờ hận không thể đem thằng cháu trai không biết cố gắng kia nhét lại vào trong bụng mẹ.

Hai vợ chồng bèn ở trong nhà chờ đợi diễn biến sự việc, xem nó có thể đi tới bước nào.

Không ngờ được đại đội trưởng tiền nhiệm Vương Thiên Tường lại đến tận nhà thăm hỏi.

Nhìn thấy người này bước vào nhà, trưởng thôn bắt đầu thầm nhủ trong lòng, giờ này đến đây, nhìn thế nào cũng thấy đến để gây sự....

Thế là cảnh giác hỏi: “Ông đến làm gì?”

Vương Thiên Tường ngược lại vui tươi hớn hở, không coi mình là người ngoài, không đợi người ta chào hỏi đã tự ngồi xuống.

Rồi nói: “Đã từng làm đại đội trưởng, lại còn làm chính thức, một người dân bình thường như tôi không thể tới nhà ông, tìm ông bạn già như ông trò chuyện hay sao.”

Trưởng thôn nuốt một ngụm nước miếng, giơ ngón tay ra đếm, nói: “Tôi chỉ nói bốn chữ thôi, ông nhìn ông xem, thượng cương thượng tuyến[1].”

[1] Là một tư tưởng, hay thấy ở thời cách mạng, ý chỉ phân tích vấn đề từ mức độ đấu tranh giai cấp và đấu tranh đường lối. Hiểu nôm na là một vấn đề bình thường nhưng coi và giải quyết nó như một vấn đề lớn.

Vương Thiên Tường hê một tiếng, nói với vợ trưởng thôn: “Chị dâu, lần này tôi đến đây, sao đến cả một cốc nước nóng cũng không rót cho tôi uống vậy.”

Vợ trưởng thôn cũng không làm mất thể diện của ông ta, ngược lại vui vẻ nói: “Ông mới ngồi xuống chưa được bao lâu, đã trách móc ngược rồi, giờ tôi đang chuẩn bị đi rót nước cho ông đây, được, các ông nói chuyện đi.”

Nói xong liền đi rót nước.
Bình Luận (0)
Comment